Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1802: Sinh tử một đường (2)




Đại Ngạc Ngư lăng không hóa thành một hỏa cầu, mang theo đạm hồng sắc sí viêm cuồn cuộn đi, hình như sao chổi phủ xuống, vẫn thạch rơi.
Hai tròng mắt của Hồ Lô Tiểu Kim Cương híp lại thành hai cây đậu, một kích Kim Cương Quyền đánh ra, toàn bộ bốn phía không gian đều bị cuốn vào, Băng Sát Tâm Diễm cũng theo đó đánh ra.
Nghiễm Nguyên cười nhạt không ngớt, nhưng khi nhìn thấy Băng Sát Tâm Diễm, thân thể nhịn không được run rẩy một chút, trên mặt một luồng kinh khủng lóe lên rồi biến mất, trở nên càng thêm dữ tợn.
– Hỗn Nguyên Nhất Khí!
Trước người hắn bắt ra một đạo quyết ấn, đột nhiên mở ra.
– Phanh!
Bốn đạo công kích tuyệt mạnh bị một đạo kết giới của hắn chống đỡ, vô pháp gần người, mọi người sắc mặt đại biến
– Hắc hắc một đám kiến hôi, đây chính là toàn bộ lực lượng của các ngươi sao?
Nghiễm Nguyên cười như điên nói:
– Nếu là như vậy nói, vậy hết thảy tiến vào bụng của ta đi!
Hắn một tay mở kết giới, một tay bóp ra quyết ấn, thần quyết ở trong tay bay lượn.
Tất cả mọi người đều run rẩy một chút, một người điên cuồng hét lên nói:
– Liều mạng!
Chỉ trăm tên võ giả, đều là sắc mặt tái xanh, các loại tuyệt chiêu áp đáy hòm đều hiện ra, trong lúc nhất thời trăm hoa đua nở, bách điểu đua tiếng.
Nghiễm Nguyên hơi biến sắc mặt, kết giới lực trong nháy mắt bị áp hạ xuống, làm cho trong lòng hắn kinh hãi.
Hắn cũng không có đánh giá thấp thực lực của mọi người, chỉ là đánh giá thấp quyết tâm của mọi người.
– Hừm, thật sự cho rằng nhiều kiến có thể cắn chết voi sao?
Trong tay Nghiễm Nguyên thần quyết mở ra, bầu trời lơ lững Như Thị Ngã Văn thoáng cái quang mang đại thịnh, chậm rãi lăng không mà đến.
Siêu phẩm huyền khí uy áp xuống, lực lượng to lớn, để mỗi người sinh ra một vẻ tuyệt vọng, nhưng tất cả mọi người đều sắc mặt tái xanh, dẫu có chết cũng muốn hợp lại.
Lý Vân Tiêu cũng là trong mắt hàn khí nổi lên, trong mi tâm quang mang chớp động, đồng dạng một lực lượng to lớn từ trên trời giáng xuống
– Ân? Đây là?
Mọi người trong lòng tất cả giật mình, chỉ thấy một tòa tấm bia to lớn lăng không xuống, bốn phía mông lung một mảnh, một lực lượng to lớn phát ra, trực tiếp hướng bên trên pháp hoa đài sen áp đến.
– Đây là... Siêu phẩm huyền khí?
Nghiễm Nguyên càng trợn to tròng mắt, hoảng sợ không thể tin được, hắn biết Lý Vân Tiêu có một kiện siêu phẩm huyền khí Sơn Hà Đỉnh, nhưng thứ này lăng không đè xuống hiển nhiên không phải đại đỉnh, lẽ nào hắn có hai kiện siêu phẩm huyền khí?
Nghiễm Nguyên liên tục lắc lắc đầu, căn bản không tin tưởng.
Chính hắn nắm giữ siêu phẩm huyền khí, nội tâm hết sức rõ ràng muốn luyện hóa siêu phẩm huyền khí độ khó, mặc dù là cửu tinh Vũ Đế muốn hoàn toàn luyện hóa một kiện đều cần tổn hao lực lượng lớn và cơ duyên, đồng thời nắm giữ hai kiện mà nói không chỉ có là lãng phí, càng muốn chết.
Đây cũng là nguyên nhân hắn tại sao lại đáp ứng Bạc Vũ Kình lấy Sơn Hà Đỉnh, chí bảo như vậy có thể có được một kiện đã cũng đủ hưởng thụ cả đời rồi.
– Ầm ầm…
Ngay lúc Nghiễm Nguyên đang ngạc nhiên, Giới Thần Bi trực tiếp đặt ở trên Như Thị Ngã Văn, hai kiện siêu phẩm huyền khí đánh xuống, ầm ầm bài trừ vô biên linh áp, hướng ra tứ phương phụt ra.
Lực lượng to lớn vô cùng vô tận lan tràn, hướng ra bốn phía cuốn tất cả.
Nghiễm Nguyên sắc mặt đại biến, hỗn nguyên kết giới của hắn đang lúc mọi người đồng lòng công kích cũng đã tràn ngập nguy cơ, đâu còn chịu được lực trùng kích to lớn này nữa.
Dưới nguy cơ, trong tay hắn quyết ấn biến đổi, lớn tiếng quát dẹp đường:
– Hỗn Nguyên Nhất Khí, Đạo Hóa Hư Vô!
Kết giới lực chợt vừa thu lại, ở trong nháy mắt áp súc vào cực hạn, hội tụ ở bên trong hai tay hắn, bỗng nhiên nổ lên.
– Ầm ầm…
Một hỗn nguyên lực cương mãnh chí cực từ trước người hắn nỡ rộ, cùng với tất cả mọi người công kích đụng vào nhau, hình thành một cơn lốc tuyệt mạnh
Một cơn lốc lan tràn ra, cùng với hai kiện siêu phẩm huyền khí đánh đi ra ngoài linh áp xông tới đụng chạm cùng nhau, hình thành một cơn lốc lớn hơn, đem cả người Nghiễm Nguyên nuốt vào, càng hướng tới trên chiến hạm đè xuống.
Mọi người hoảng hốt, bất quá trước mắt sinh tử so với bị ăn tươi vẫn tốt hơn, tất cả mọi người nỗ lực hướng ra khắp nơi bỏ chạy, nhưng năng lượng uy áp cuồng bạo trực tiếp kinh hãi không gian, đâu còn chỗ trốn chạy.
– Nha Kim Cương Quyền!
Tân Thần hét lớn một tiếng, trên người từng đạo thánh tua hiện lên, mạnh mẽ một quyền hướng phía xa xa đánh đến.
– Phanh.
Uy áp lực trong nháy mắt bị đánh bạo, không gian phong tỏa bị đánh văng ra một cái lối đi.
– Theo ta đi!
Hắn hét lớn một tiếng, trước đã hóa thành một đạo lưu quang liền xông ra ngoài.
Mọi người dường như thấy được cọng rơm cứu mạng, đều đi theo đến đó, trong khoảnh khắc liền thoát đi không còn.
Chỉ còn lại có Lý Vân Tiêu và Thủy Tiên còn đứng ở trên chiến hạm.
Lý Vân Tiêu toàn thân một mảnh kim sắc, nhưng khuôn mặt lại tái nhợt đến lợi hại.
Nguyên bản nguyên lực của hắn còn chưa khôi phục được bao nhiêu, Giới Thần Bi đối kháng Như Thị Ngã Văn dị thường cật lực, lúc này bị huyền khí lực to lớn phản phệ, Bất Diệt Kim Thân cũng khó mà chống cự, cả người run rẩy lợi hại.
– Đi mau a ngươi còn đứng ở đó làm gì? Chờ chết a!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, nhìn Thủy Tiên ngây ngốc ở một bên, kinh sợ nảy ra.
Thủy Tiên vội la lên:
– Ngươi cũng cùng đi, cổ lực lượng kia đè xuống ngươi sẽ không toàn mạng!
Lý Vân Tiêu tức giận muốn thổ huyết, quát:
– Đồng đội như heo a nếu là ngươi chạy thoát, ta sớm đã thu hồi Giới Thần Bi chạy, ai còn đứng ở chỗ này liều chết chống cự? Đi mau!
Thủy Tiên ngẩn ngơ, nước mắt đều sắp chảy ra rồi, nguyên lai hắn là đang chờ mình đi trước.
Nàng vội vàng xoay người đã hóa thành một đạo quang mang, Kim Giáp Vệ Sĩ ở phía trước oanh ra một cái lối đi, lập tức đã bay ra ngoài.
Rời xa năng lượng cuồng bạo, Thủy Tiên liều mạng hô lớn:
– Lý Vân Tiêu, mau ra đây!
– Phốc!
Lý Vân Tiêu phun ra một búng máu tươi, không chỉ có là huyền khí phản phệ, còn có vô biên uy áp phủ xuống, ngay cả là Bất Diệt Kim Thân cũng đỡ không được
– Nga? Cố sự thật cảm động người a!
Thanh âm của Nghiễm Nguyên ở trong một cơn lốc năng lượng truyền đến, thân ảnh của hắn ở trong đó như ẩn như hiện.
Ở trung tâm toàn bộ năng lượng phong bạo kinh khủng, chỉ thấy hắn chẳng biết lúc nào đã đứng ở mặt trên của Như Thị Ngã Văn, Giới Thần Bi bị đặt ở dưới, không ngừng hướng chiến hạm hạ xuống
Thân thể Lý Vân Tiêu bị uy áp to lớn trấn gắt gao, động đậy một chút đều phải tiêu hao cực đại nguyên lực.
– Để tán gái, buông tha cơ hội chính mình cầu sinh, đáng giá không?
Thanh âm băng lãnh của Nghiễm Nguyên truyền đến, trên mặt một mảnh lạnh lùng, khóe miệng càng hiện ra châm chọc.
– Phi!
Lý Vân Tiêu kiệt ngạo phun ra một búng máu, cười lạnh nói:
– Lão tử tán gái mắc mớ gì tới ngươi? Yêu thế nào phao thế nào, làm sao, ngươi khó chịu a?
Nghiễm Nguyên sắc mặt trầm xuống, tức giận hừ nói:
– Loại người như ngươi mới thật sự khiến người phản cảm đấy, ăn vào đều thấy buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.