Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1791: Rên rĩ kiếm vũ phong (1)




– Hừm, đại đảo chủ. Nếu là không có cũng đủ chuẩn bị, ta há lại dám tự phụ như thế?
Bị chém đứt Triệu Văn Chiến hóa thành quang mang tiêu thất trên không trung, thanh âm lạnh như băng từ phía sau Nghiễm Nguyên truyền đến, một kiếm đâm ra.
Kiếm mang kia dường như thái dương vậy sáng chói gai mắt.
– Xuy!
Nghiễm Nguyên vội vàng chuyển người qua, kiếm kia trực tiếp đâm vào trong ngực hắn, tiên huyết thấm đẫm ướt sũng.
– A?
Tất cả mọi người đều quá sợ hãi, Cửu Thiên càng điên cuồng hét lên nói:
– Đại đảo chủ!
Duy chỉ có Lý Vân Tiêu và Thủy Tiên, hai người còn lại là vẻ mặt bình tĩnh, có chút nghi hoặc dừng lại.
Trên mặt Nghiễm Nguyên bình tĩnh lộ ra mỉm cười, lạnh giọng nói:
– Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều a, ngươi thân là cửu giai Thuật Luyện Sư, lẽ nào điểm ấy ta đều tính toán không được hay sao?
– Cái gì?
Ở dưới ánh mắt của Triệu Văn Chiến và mọi người kinh hãi, bị một kiếm đâm trúng Nghiễm Nguyên cũng đồng dạng hóa thành kim quang tiêu thất.
Một đạo uy áp lực lượng kinh khủng lăng không đánh xuống, thân ảnh của Nghiễm Nguyên ở trên đầuTriệu Văn Chiến hiển hóa ra, cười gằn nói:
– Nhiều năm ẩn núp như vậy, bại một lần khoảng cách thành đống cặn bả a!
Hắn khuynh lực một chưởng vỗ xuống, cùng với pháp hoa đài sen kim quang ở trong tay thoáng hiện.
Triệu Văn Chiến ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, còn chưa tới kịp hô lên một tiếng, liền bị chưởng lực vỗ trúng, kêu thảm một tiếng đánh vào bên trong đại địa.
– Ầm ầm…
Mặt đất bị trực tiếp chấn ra hố sâu, bụi bặm phóng lên cao.
– Hừm…
Nghiễm Nguyên cười lạnh một tiếng, thu hồi chưởng lực lại, vừa rồi hắn mượn dùng ngã văn lực lượng như thế, cũng đã bị một ít phản phệ, hơn nữa trước đó bị Triệu Văn Chiến và Bắc Minh Kháng Thiên liên thủ đánh bị thương, thân thể đã có chút không ổn.
– A ma sa!
Thủy Tiên đột nhiên kinh hô một tiếng đứng lên.
Nghiễm Nguyên sắc mặt chợt biến, hoảng sợ hướng xuống PHÍA dưới nhìn lại, chính mình một chưởng đánh chết Triệu Văn Chiến, dĩ nhiên biến thành ma sa thi thể
Trong mắt Thủy Tiên lệ quang chớp động, vẻ mặt lộ ra bi thương, ma sa mặc dù là người hầu của nàng, nhưng ở chung thật lâu sau, đã sớm xem như thân nhân.
– Đại đảo chủ, ngươi dĩ nhiên giết ma sa, ta muốn giết ngươi!
Thủy Tiên bi thương hô lên, trên người từng đạo kim mang bắt đầu hiện lên.
– Bình tĩnh một chút ngươi bây giờ đi lên chịu chết sao?
Lý Vân Tiêu lập tức đem nàng ngăn lại, trong mắt lóe ra vẻ kinh dị.
Ma sa thi thể vừa nhìn chính là sớm đã bị giết, đồng thời bị luyện chế thành khôi lỗi, Triệu Văn Chiến quả nhiên là hạng người trí tuệ kinh người, là một cường giả thập phần vướng tay chân a.
Nghiễm Nguyên cả người rét run, một cảm giác sợ hãi cực lớn phủ xuống.
– Đại đảo chủ tâm thật ác độc a, ta cống hiến cho ngươi nhiều năm như vậy, luyện chế vô số huyền khí, cứ như vậy tàn nhẫn muốn một chưởng vỗ chết ta sao?
Thanh âm của Triệu Văn Chiến lạnh lùng truyền đến, lạnh giọng nói:
– Đã như vậy, ta cũng không cần lưu tình.
– Tranh!
Kiếm âm tạo nên, vô số kiếm chi quy tắc ngưng tụ đến, từ phía sau đâm về phía Nghiễm Nguyên.
Một cổ tử vong nguy hiểm từ trong lòng lan tràn ra, Nghiễm Nguyên hoảng hốt, kinh giận dữ hét:
– Quán Không Chỉ!
Hai ngón tay của hắn khép lại tản mát ra vô biên kim mang, mặt trên còn mơ hồ có liên hoa hư ảnh, kim sắc vô biên, hướng tới trên kiếm mang kia điểm tới.
– Phanh…
Chỉ quyết điểm xuống, kiếm quang trong nháy mắt bị thôn phệ vô hình, hình như đại pháo đánh muỗi vậy, tất cả lực lượng đều rơi vào chỗ hư vô, chỉ lực của hắn kế tiếp năng lượng cầu màu vàng hiện lên trên không trung.
– A?
Nghiễm Nguyên quá sợ hãi, trên trán tuôn ra một chút mồ hôi lạnh, trước mắt một chiêu kiếm thế này dĩ nhiên là hư chiêu.
– Ầm ầm…
Trên đỉnh đầu hắn không gian đột nhiên nổ lên, một năng lượng to lớn như một cơn lốc cuốn tới, trung tâm cơn lốc đó là một thanh cự kiếm, lăng không chém xuống
Bên cạnh thân kiếm, hàn quang chiếu rọi xuống, mơ hồ lóe ra thân ảnh của Triệu Văn Chiến, trên mặt một mảnh lạnh lùng, lạnh giọng nói:
– Rên rĩ kiếm vũ phong – tiết khúc!
Thân ảnh của hắn cùng với cự kiếm kia đồng thời hạ xuống, hình như thần linh đến trái đất, run sợ bất khả phạm.
Nghiễm Nguyên sợ đến cả người băng lãnh, sinh tử dưới mắt, toàn bộ tiềm năng đều bộc phát cả ra, hét lớn:
– Hỗn nguyên nhất khí!
Một chỉ điểm ra trong nháy mắt thu hồi lại, ở trước người mở ra kết giới.
Nhưng đã quá muộn, vô cùng kiếm khí chi hải đã xông tới đè xuống, trực tiếp xé rách kết giới chi lực, nhảy vào trong cơ thể hắn.
– Ùng ùng
Quanh thân không ngừng chấn vang lên, bầu trời từng cái nổ lên, Nghiễm Nguyên rống to hơn không ngớt, nhất thời hóa ra bản thể long thân, ở trên trời cao rít gào, dẫn thanh giọng cao.
– Cái gì? Đại đảo chủ cũng là hậu duệ của rồng?
Tất cả mọi người đều kinh hãi, cổ long uy mãnh, không chút nào ở dưới Nhuận Tường lúc trước.
Tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt, hai bên gò má lưu lại mồ hôi lạnh chảy ròng.
Triệu Văn Chiến sắc mặt băng lãnh, bớt đi loại hiền hoà đạm nhiên lúc trước, sinh ra mấy phần sẳng giọng kiên nghị.
Tùy ý Nghiễm Nguyên hóa ra bản thể, long hành vu vân, nhưng vẫn như cũ vô pháp giãy ra khỏi cự kiếm kia gông cùm xiềng xiếc, trơ mắt nhìn kiếm kia chém xuống.
Hai tay Nghiễm Nguyên bấm tay niệm thần chú, trong miệng không ngừng phát ra ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu, hình như là long bí mật ngữ.
Theo long ngữ không ngừng phun ra, quanh thân nổi lên từng đạo kiếm quang, không ngừng cường đại lên. Xa xa ngã văn càng xán lạn vàng rực, như liên hoa nở rộ.
Trong giây lát một trận địa chấn rung chuyển núi, phía dưới Hãm Không Đảo chợt nổ lên vạn đạo hoa quang, hướng phía Nghiễm Nguyên hội tụ đi.
Một kiếm kia rốt cục hạ xuống, Nghiễm Nguyên gào thét lớn hai tay bắt đi tới.
– Ùng ùng
Vô biên kiếm chi phong bạo tạc ra, hình thành năng lượng kinh khủng trên không trung lan tràn, ngay cả Như Thị Ngã Văn kim quang cũng cùng nhau cuốn vào.
Vòng xoáy to lớn trên không trung, thật lâu không thể tản ra, thân ảnh của hai người Triệu Văn Chiến và Nghiễm Nguyên đều biến mất không thấy, cũng không biết tình huống làm sao.
Lý Vân Tiêu gương mặt lộ vẻ hồi tưởng, tự lẩm bẩm:
– Rên rĩ kiếm vũ phong... Quả nhiên là hắn a!
Toàn bộ trên bầu trời, ngoại trừ năng lượng to lớn một cơn lốc ra, chỉ còn lại Bắc Minh Kháng Thiên và Tân Thần, hai người vẫn còn đang tử chiến.
Bắc Minh Kháng Thiên đã tâm vô ngoại vật, một lòng muốn đẩy Lý Vân Tiêu vào chỗ chết, thần cản sát thần.
Thủy Tiên ở bên cạnh lau nước mắt một trận, mới nói:
– Ngươi nhận thức Triệu Văn Chiến kia? Hắn cũng là hung thủ giết ma sa, ta tuyệt sẽ không bỏ qua hắn.
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, nói:
– Ma sa sát nhân cũng không phải số ít đi? Thế đạo này người mạnh là vua, lẽ nào chỉ cho phép giết người, lại không được người khác giết hắn sao? Đây là cái đạo lý gì?
– Cái này…
Thủy Tiên sửng sốt một cái, nghĩ vô pháp phản bác, thoáng cái ngây dại.
– Ầm ầm….
Đột nhiên trên bầu trời, xa xa pháp hoa đài sen không có dấu hiệu nào hóa thành một đạo kim quang, trực tiếp nhảy vào bên trong vòng xoáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.