Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1776: Như thị ngã văn (1)




“Ầm ầm”
Dị tượng đè xuống, toàn bộ thế giới trận pháp tuôn ra từng đạo kim mang, lăng không mà lên, nhảy vào trong đồ án khổng lồ kiai.
Hai cổ lực lượng kìm giữ nhau một lát, rốt cục kinh hồng dị tượng thắng được, ầm ầm rơi xuống
“Ầm ầm”
Đại địa nổ lên vô số bụi đất, khe hở cực lớn lan khắp bôn phương tám hướng, toàn bộ hải đảo dưới một chiêu này cũng vỡ ra.
Địa mạch trên đảo lập tức bị đánh xuyên, kinh hồng dị lực rót vào trong mặt đất, không ngừng kéo dài xuống dưới.
Tất cả mọi người quá sợ hãi, nhưng lại cuồng hỉ không thôi, toàn bộ hòn đảo cũng bắt đầu xuất hiện bạo vong
“Ầm ầm”
Đột nhiên dưới đảo truyền đến rung mạnh, một cổ kim mang bành trướng phóng lên trời, khiến toàn bộ lực lượng kia đều tiêu tán mất.
Đạo kim mang kia lăng không lưu chuyển trên đảo, cùng Pháp Hoa Liên Thai bắt đầu chiếu rọi lẫn nhau
Đảo Hãm Không vốn sắp sụp đổ đột nhiên trở nên yên tĩnh, khe hở không ngừng khuếch tán cũng dừng lại, dư âm một kích kia của Bắc Minh Kháng Thiên vậy mà lại biến mất toàn bộ.
– Cái này…
Tất cả mọi người đều ngốc trệ ở, hoảng sợ nhìn vào Pháp Hoa Liên Thai đang không ngừng xoay tròn trên bầu trời.
Huyền khí này đến cùng là sao? Trên đời sao lại có vật nghịch thiên như thế chứ?
Thủy Tiên cũng triệt để ngốc trệ, kinh ngạc nhìn vào đài sen trên bầu trời, thần sắc trên mặt bắt đầu trở nên kinh hãi, tựa hồ như nhớ tới gì đó.
Thủy Tiên cả người đều ngốc trệ, thần sắc khó có thể tin kia trở nên kinh hãi và cuồng hỉ, trong mắt bộc phát ra hào quang kích động, thì thào lẩm bẩm:
– Như Thị Ngã Văn... Pháp Hoa Liên Thai này dĩ nhiên là Như Thị Ngã Văn...
Thanh âm của nàng cũng không lớn, nhưng ở tràng không ai mà không phải là cao thủ, mỗi người đều nghe được rõ ràng
Nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều không rõ cái gì là Như Thị Ngã Văn.
Duy chỉ có hai người Quảng Nguyên và Triệu Văn Chiến sắc mặt lại đại biến.
Quảng Nguyên cũng kinh hãi không thôi, dùng ánh mắt phức tạp khó nói nên lời nhìn lên Pháp Hoa Liên Thai trên bầu trời, hắn một mực đều đang suy đoán lai lịch vật ấy, trong nội tâm đã sớm có suy đoán, chỉ là không dám xác định thôi. Bây giờ nghe Thủy Tiên nói thế liền không còn hoài nghi nữa.
Thủy Tiên kích động nói:
– Đại đảo chủ, Pháp Hoa Liên Thai này chính là Như Thị Ngã Văn ah, xin trả lại cho Hải Hoàng Điện đi.
Tất cả mọi người đều hiện hắc tuyến, tiểu nha đầu này vẫn còn mộng du ah
Hành vi hiện giờ của Quảng Nguyên rõ ràng là không để Hải Hoàng Điện vào mắt rồi, huống chi trọng bảo như thế, tăng thêm thực lực siêu tuyệt của bản thân hắn, muốn tránh khỏi sự đuổi giết của Hải Hoàng Điện rất là dễ dàng.
Nhưng trong lòng mọi người cũng cực kỳ kinh hãi, thì ra Pháp Hoa Liên Thai này là xuất từ Hải Hoàng Điện, khó trách lại có uy năng nghịch thiên như vậy.
Quảng Nguyên liếm lấy bờ môi khô khốc, cười nói:
– Công chúa điện hạ đừng nóng vội, lực lượng của thứ này đã xói mòn quá nhiều, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để khôi phục. Đợi sau khi nó hoàn toàn khôi phục, ta sẽ đưa nó trở lại Hải Hoàng Điện.
Thủy Tiên nhẹ nhàng thở ra, nói:
– Như thế rất tốt. Vậy làm phiền đại đảo chủ rồi, tìm về Như Thị Ngã Văn, quả nhiên là nằm mơ cũng không nghĩ ra. Phụ hoàng nhất định sẽ rất vui vẻ, đây là bất thế kỳ công a.
Quảng Nguyên cười “Hắc hắc”, nhìn qua Pháp Hoa Liên Thai kia, trên mặt một mảnh sáng lạn.
Tương truyền vào thời Viễn Cổ, tứ hải cũng không thống nhất, cũng không tồn tại Vương tộc gì cả, mà luôn đấu đá chém giết lẫn nhau.
Biển cả khi đó mỗi ngày đi chết đi ngàn vạn Hải tộc, khó có thể tính toán, được xưng là thời đại dã man.
Lúc đó có một vị cường giả tuyệt đại bằng vào thực lực thông thiên triệt địa, dùng sức một mình hàng phục tứ hải bách tộc, thiên hạ triều bái, triệt để kết thúc thời đại dã man, mở ra thời đại Hải Hoàng một mực kéo dài đến nay.
Mà gã cường giả kia cũng là tổ tiên đời thứ nhất của Ba gia, được vinh dự là Hải Thần đại nhân duy nhất trong lịch sử.
Hải Thần sau khi thu phục tứ hải liền bắt đầu phân đất phong hầu cho các chủng tộc, cấp bậc phân chia hiện giờ chính là từ thời đó lưu truyền đến nay, mà Vương tộc tứ hải cũng là kẻ thống trị mà Hải Thần đời thứ nhất khâm định, không người dám nghịch.
Vì để giải đi lệ khí hung bạo trong cơ thể nhiều thế hệ Hải tộc, Hải Thần cách mỗi mười năm sẽ ở thánh địa tứ hải hiện giờ truyện nghiệp thụ đạo, giáo hóa vạn dân.
Ngay ở sâu trong thánh địa tứ hải — Hải Chi Sâm Lâm, vốn có một gốc hoa sen trắng noãn có linh tính rất mạnh. Mỗi khi Hải Thần mở đường thụ nghiệp nó đều ở rất xa ở một bên lắng nghe.
Rốt cục năm nối năm, có một ngày vòa ngày Hải Thần truyền đạo, đóa hoa sen này ở bên lắng nghe lại đột nhiên đắc đạo, liên thân trắng noãn thoáng cái hóa thành kim quang xán lạn.
Lần này không chỉ có dẫn tới đông đảo Hải tộc giật mình quan sát, mà càng tác động đến Thiên Địa lôi đình, một đạo Diệt Thế Tử Phủ Thần Lôi phá vỡ hư không mà đến, đánh tới kim liên kia.
Lúc ấy tất cả mọi người đều bị Tử Lôi kia dọa sợ, dưới loại thần uy Thiên Địa kia, tất cả sinh linh đều lộ ra cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể mặc cho mưa rơi gió thổi đi.
Lúc đó trên thân kim liên tản mát ra từng đạo kim quang, muốn chống lại Diệt thế thần lôi kia, lại bị một kích phá vỡ hết tất cả phòng thủ, nhưng trong lúc nó sắp bỏ mạng thì Hải Thần lại xuất thủ.
Tất cả mọi người biết rõ sự cường đại của Hải Thần, nhưng cũng không biết hắn mạnh như thế nào.
Chỉ là hắn vừa ra tay đã cứu được đóa kim liên kia.
Bất quá kim liên dưới một đạo Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi cũng đã trở nên hấp hối, sắp tan hết linh khí mà chết.
Hải Thần sau khi suy nghĩ ột lát, liền ở trước mặt tất cả cường giả luyện chế đóa kim liên kia thành một tòa Pháp Hoa Liên Thai, bởi vì kim liên là đắc đạo lúc nghe hắn giảng đạo, cho nên được đặt tên là “Như Thị Ngã Văn”.
Từ đó về sau, Như Thị Ngã Văn chính là hoàng tọa của Hải Hoàng các đời.
Chỉ là thứ này đã thất lạc rất nhiều năm, ngay cả Hải Hoàng đương thời cũng chưa bao giờ thấy qua, chỉ biết được qua một số điển tịch thôi.
Có thể nghĩ, Thủy Tiên sau khi nhận ra được nó trong lòng kích động đến cỡ nào.
Nhưng nha đầu ngốc này vẫn mừng rỡ chờ Quảng Nguyên chữa trị nó, sau đó đưa về Hải Hoàng Điện.
Lý Vân Tiêu nhìn bộ dạng ngây thơ kia của nàng, cũng cười khổ không thôi, nhưng hiện giờ hắn vạch trần cũng không giúp được gì, cho dù có kéo nha đầu kia vào vòng chiến cũng không giúp đỡ được gì cả.
Xa xa Bắc Minh Kháng Thiên sau khi liên tục thi triển ra Thiên Ngoại Tam Thức tinh lực cũng cực kỳ mỏi mệt, cả người đứng trên không trung không ngừng thở hổn hển.
Mà Tân Thần dưới một kích kia bị đánh lún vào trong mặt đất, đã trực tiếp mất đi bóng dáng rồi.
Nhưng Lý Vân Tiêu biết rõ thân thể Tân Thần cực kỳ mạnh mẽ khó có thể đánh giá, mặc dù bị thương cũng tuyệt đối không thể nào vẫn lạc được, hơn phân nửa là tìm chỗ nào đó ẩn nấp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.