Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1745: Kiếm ý




Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, loại này chênh lệch giữa cực nhanh và cực chậm này khiến trong lòng bọn hắn cảm thấy uất ức nói không nên lời, cảm thấy bực bội dị thường.
– Chuyện gì xảy ra? Tiểu tử này mới ra ba kiếm thôi, sao có thể ngăn lại ngàn kiếm vạn kiếm chứ?
Rất nhiều người đều khó có thể lý giải, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Thủy Tiên ở phía xa, trong trong mắt hiện ra màu xanh da trời nhàn nhạt, tản mát ra ánh sáng nhạt, trên mặt lộ ra vẻ giật mình.
Cùng giật mình còn có trong một tiểu viện, Triệu Văn Chiếnvà Cửu Thiên đang đứng trước một màn nước quan chiến, hai người đồng thời lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Ánh mắt Cửu Thiên lộ ra hung quang, nghi ngờ nói:
– Chuyện gì xảy ra? Động tác chậm như vậy vì sao có thể ngăn được ngàn kiếm vạn kiếm chứ?
Triệu Văn Chiến cũng cực kỳ khó hiểu, ngưng mắt quan sát.
Thanh âm đại đảo chủ Quảng Nguyên truyền đến, nói:
– Lĩnh ngộ kiếm đạo của tiểu tử này còn trên cả tiểu tử Long Tuyết Tộc kia. Hắn phân biệt đâm ra ba kiếm, một kiếm chém thiên, một kiếm chém địa, một kiếm chém nhân, chém hết tất cả mọi thứ nên chém. Một hiệp này, tiểu tử Long Tuyết Tộc kia đã rơi vào hạ phong rồi.
– Cái gì? Long Tuyết Tộc?
Cửu Thiên kinh hô lên, sợ hãi nói:
– Hải tộc cấp độ B thực lực không dưới Vương cung Đông Hải, Long Tuyết Tộc?
– Ân, đúng là Hải tộc cấp độ B kia. Hơn nữa ta thấy tiểu tử này thiên phú cực cao, rất có tiền đồ ah. Ta xem thử có thể thu hắn vào dưới trướng không!
Quảng Nguyên im im lặng lặng nói ra.
Cửu Thiên cổ quái nói:
– Nếu nói tiểu tử này thiên phú cực cao, một chiêu vừa rồi lại rơi vào hạ phong, vậy chẳng phải tiểu tử Nhân loại này thiên phú càng cao hơn nữa sao?
Quảng Nguyên trở nên yên tĩnh lại, không lên tiếng nữa.
Cửu Thiên nói:
– Đại đảo chủ, ngươi không cho ta ra tay, không phải là sợ ta không địch lại người này chứ?
Quảng Nguyên mở miệng nói:
– Tiểu tử Nhân loại này có vấn đề. ”
Triệu Văn Chiến trong lòng nhảy dựng, vội hỏi:
– Vấn đề gì?
Quảng Nguyên lạnh lùng nói:
– Có thể luyện hóa huyền khí siêu phẩm, Thuật đạo cửu giai, tu vị Võ Đế, mở ra Thần Thể Bát môn..., hừ cường giả như vậy có lẽ tồn tại, nhưng tuyệt không thể nào cùng lúc xuất hiện trên người một thiếu niên chưa đến hai mươi được. Loại thiên phú này từ xưa đến nay đừng nói gặp được, căn bản nghe cũng chưa từng nghe qua, nếu thật sự có, vậy thì dù là Thượng Cổ Chân Linh cũng không bằng hắn đâu.
– Đây, đây rốt cục là sao?
Triệu Văn Chiến cũng cảm thấy hồ đồ rồi, lắc đầu nói:
– Dùng thần trí của ta dò xét, người này tuyệt đối là bản tôn, cũng không bị cường giả phụ thể. Còn nữa lui một vạn bước mà nói, coi như là bị cường giả bám vào người, cũng tuyệt không khả năng đồng thời ở trên các đạo có được thành tựu kinh người như thế được.
Tuy rằng hắn cũng khó có thể lý giải và tin tưởng thực lực lộ ra trên người Lý Vân Tiêu, nhưng sự thật rõ ràng lại hiện ngay trước mắt khiến hắn không biết làm sao?
– Hừ thiên hạ Thần Thuật thiên biến vạn hóa, chúng ta cũng không cách nào biết hết được, có trời mới biết hắn là sao!
Quảng Nguyên lạnh lùng khẽ nói:
– Tóm lại khẳng định có vấn đề, đây cũng là nguyên nhân ta tạm thời thay đổi chủ ý. Ta thật sự rất muốn biết rõ bí mật trên người tiểu tử này đấy!
Cửu Thiên tùy tiện reo lên:
– Đã như vậy, không bằng để ta đi bắt hắn đến khảo vấn, không nên cái gì cũng không rõ thế này!
– Khảo vấn?
Quảng Nguyên cười khẩy nói:
– Gọi ngươi về một là vì ta thay đổi chủ ý, hai là không muốn ngươi bỏ mạng sớm như vậy.
Sắc mặt Cửu Thiên đại biến, giận tím mặt nói:
– Cái gì? Ngay cả đại đảo chủ ngươi cũng không coi trọng ta có thể thắng tiểu tử kia sao?
Quảng Nguyên hừ hừ cười nói:
– Có thể thắng hay không còn chưa nói, ngươi xem thật kỹ thực lực của hắn đi, không lâu có lẽ sẽ thật sự phải đánh một trận sinh tử với hắn đấy. Tiểu tử Long Tuyết Tộc kia có lẽ có thể bức ra toàn bộ lực lượng của Nhân loại này.
Giờ phút này, trong kiếm hải hai người quyết đấu.
Lý Vân Tiêu sau khi chém ra ba kiếm, sắc mặt Phi Minh đại biến.
Ba kiếm kia không chỉ ngăn lại toàn bộ kiếm khí của hắn, hơn nữa còn xuyên thấu qua vô số tàn ảnh hư ảo, trực tiếp chém về phía bản thể hắn.
Hắn hoảng sợ, lập tức thu nạp ngàn vạn tàn ảnh hóa thân, vô số kiếm quang đều hội tụ vào trong Võ Anh, loong coong một tiếng tuôn ra minh thanh, lăng không một kiếm nghênh đón lấy
“Oanh”
Hai cổ kiếm ý đụng vào cùng một chỗ, như đột nhiên xuất hiện một cái mặt trời vậy, hào quang cường đại khiến mắt người phải đau nhức
Chiến ý trong mắt Phi Minh tăng vọt, cười to nói:
– Thật mạnh, tiếp ta một chiêu kiếm thức — Chúng Sinh Trảm Phù Đồ!
Hắn lăng không bay lên, cả người Nhân Kiếm Hợp Nhất, lượn vòng chém xuống
Trên thân kiếm Võ Anh tuôn ra từng đạo hàn quang, lộ ra kiếm quang đinh ốc giao nhau, giống như một cối xay thịt cự đại trấn áp xuống.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, từ khi xuất kiếm, trên mặt hắn từ đầu đến cuối đều mang theo mỉm cười, đó là một loại mỉm cười tự tin tuyệt đối, một loại cười xem Phù Vân.
– Kiếm giả ah, kiếm ý của ngươi quá mức lăng lệ ác liệt bá đạo, đã mất đi hàm ý trong đó rồi.
Lý Vân Tiêu giơ kiếm lên ra, cười lạnh nói:
– Mở ra tâm linh chi nhãn của ngươi, nhìn cho rõ ràng tánh mạng của mỗi một chuôi kiếm, mỗi một thức kiếm chiêu a.
– Thanh Liên Kiếm Ca
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, Lãnh Kiếm Băng Sương giơ lên, một đóa băng hoa tách ra trên thân kiếm
Hàn quang chiếu ảnh, ở trên bảo kiếm thê lãnh kia tựa hồ có một cái bóng chập chờn trong gió, khiến đóa băng hoa kia càng lộ ra thê lương xinh đẹp.
Tất cả mọi người trong lòng đều đau xót không hiểu, nhìn xem đóa hoa kia nở ra, sinh ra một cổ thương tiếc vô tận, giống như muốn che chở nó trong lồng ngực vậy, như sợ nó lại đột nhiên tiêu tán vậy.
“Phanh”
Đóa băng hoa kia quả thật đột nhiên nát, tâm vô số người cũng tùy theo đó vỡ nát, đều lộ ra thống khổ và vẻ phẫn nộ.
Nhưng rất nhanh mọi người lại đột nhiên tỉnh ngộ lại, nguyên một đám lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Một chiêu tùy ý của hắn, vậy mà dùng kiếm ý kéo cảm xúc mọi người, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đạo băng hoa nghiền nát kia thoáng cái tản ra trên không trung, lập tức nở ra vô số đóa hoa, từng cái nở rộ, một họa quyển cực đẹp cực huyến hiện rõ trong mắt mỗi người, dần dần mở ra trong lòng.
Một thức của Phi Minh rơi xuống, chém vào trong bụi hoa.
“Rầm rầm rầm”
Vô số kiếm ý lăng lệ ác liệt kia đột nhiên nứt vỡ, hắn hoảng hốt trên không trung, đột nhiên phun ra một hơi nhảy lên, lăng không thối lui hơn mười bước, đồng tử trợn cực lớn, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, vậy mà trực tiếp ngốc trệ.
– Tại sao có thể như vậy được? Loại cảm giác này đến cùng là sao?
Trong mắt của hắn tràn đầy mê mang.
– Không rõ a? Không rõ thì được rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đợi sau khi ngươi hiểu rõ điểm này, ngươi mới có tư cách tiếp tục đánh với ta một trận. Còn giờ, cút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.