Tất cả mọi người đều đỏ mặt lên, tiểu cô nương này hoàn toàn không rành thế sự, trực tiếp vạch phá sự dối trá của bọn hắn, khiến mặt mo nguyên một đám đều không có ánh sáng.
Nhuận Tường nhịn không được cười to nói:
– Ha ha, đây chính là thứ mà bọn hắn tự cho là chỉ số thông minh a, chúng ta không hiểu được đâu.
Bắc Minh Lai Phong trừng mắt liếc hắn một cái, ôn nhu giải thích nói:
– Thủy Tiên công chúa đừng nghe tên yêu nhân này bịa đặt, đây là lễ tiết cơ bản nhất của Nhân tộc chúng ta. Thường nói người chết là lớn nhất, đây là một loại tôn kính và tưởng nhớ đối với người chết, hoặc có thể nói là ai điếu a.
– Đúng đúng đúng, chính là ai điếu..
Võ giả còn lại cũng nhao nhao phụ họa nói:
– Lai Phong công tử nói không sai. Tích tuyền đại nhân nếu đã bất hạnh ra đi, vậy thì chúng ta phải nén bi thương mà tiếp tục sống thôi.
Thủy Tiên càng thêm hồ đồ, trên mặt hoàn toàn là thần thái mê mang, nói:
– Nhưng... Nhưng vừa rồi người nọ đã đau khổ cầu các ngươi cứu hắn, các ngươi đều không cứu ah.
Nàng giơ tay lên chỉ vào Nhan Thụ Thư đã bị đánh đến hấp hối, lập tức sắp xong đời kia:
– Hiện giờ ngay cả hắn cũng sắp bị đánh chết, đợi lát nữa các ngươi cũng ai điếu cho hắn sao?
Tất cả mọi người há to mồm ra, không biết trả lời thế nào mới tốt.
Nhuận Tường thì lại ôm bụng cười cười to không thôi, trong mắt tràn đầy khinh miệt và trào phúng đối với mọi người.
“Khục, khục”
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy trên mặt không ánh sáng, ho khan vài tiếng nói:
– Hắn sẽ không chết đâu.
Hắn hô lớn một tiếng, nói:
– Vĩnh Dạ đại nhân, dừng tay đi, Còn phải mang hắn giao cho đảo Hãm Không nữa đấy.
Bên kia Kinh Vĩnh Dạ đang nổi lên sát tính, đã đánh cho Nhan Thụ Thư đến mức ấp hối, sau khi nghe được Lý Vân Tiêu nói trên mặt liền hiện lên một tia ngoan lệ, trực tiếp điểm một tay vào bụng dưới đối phương.
“Phanh”
Trong đan điền Nhan Thụ Thư tuôn ra một tiếng trầm đục, toàn bộ khí hải đều bị đánh nát, trên người phát ra thanh âm “Híz-khà zz Hí-zzz”, nguyên lực cả người đều bị tiết ra hết sạch.
“Ah”
Nhan Thụ Thư thống khổ kêu thảm một tiếng, trong mắt lộ ra một mảnh tuyệt vọng. Căn cơ võ đạo trực tiếp bị hủy, hắn trong khoảnh khắc từ một gã cường giả Võ Đế biến thành phế nhân, thậm chí ngay cả người phổ thông bình thường cũng không bằng nữa.
Bị thương trên thân thể và tinh thần trọng điệp cùng một chỗ, cả người lập tức liền ngất đi.
Kinh Vĩnh Dạ kéo hắn qua giống như chó chết, ném ở dưới chân Lý Vân Tiêu, lúc này mới thở phào một hơi, đại thù được báo, cả người hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật to gan.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng quát chói tai, liền trông thấy một đạo quang mang chạy như bay tới, Triệu Văn Chiến lập tức xuất hiện trước mắt hắn, trong hai tròng mắt lóe ra sát khí vô biên, lạnh lùng nhìn vào hắn.
Tất cả mọi người đều rùng mình, thầm nghĩ chính chủ rốt cuộc đã tới.
Bắc Minh Lai Phong lại mừng rỡ trong lòng, vội bước lên trước nói:
– Văn Chiến tiên sinh, lệnh ái đồ là do Lý Vân Tiêu gây thương tích, không quan hệ gì với những người chúng ta cả. Ngươi cứ phóng tay tự nhiên, không cần cho chúng ta mặt mũi đâu.
– Ah? Lý Vân Tiêu, ngươi còn lời gì để nói.
Trên người Triệu Văn Chiến tuôn ra một đoàn sát khí, nhiệt độ chung quanh lập tức hạ thấp.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, lạnh lùng nói:
– Lệnh đồ là bị người châm ngòi, bởi vậy mới mạo phạm ta. Hiện giờ người xúi giục đã bị ta trừng trị, tùy tiện Văn Chiến tiên sinh xử lý. Nếu tiên sinh còn cảm thấy không hài lòng vậy thì muốn làm sao cứ làm thế đi.
Triệu Văn Chiến nhìn thoáng qua trên Nhan Thụ Thư như chó chết trên mặt đất, miệt cười nói:
– Hừ, tùy tiện lấy ra một con chó chết thoái thác sao? Trên đời nào có chuyện tốt vậy chứ?
Lý Vân Tiêu hai tay ôm trước người, im im lặng lặng đứng trên trời cao, nói:
– Nếu vậy thì ngươi nói phải làm sao đây?
Bộ dạng hắn không sợ trời không sợ đất, khiến Triệu Văn Chiến giận tím cả mặt, cắn răng nói:
– Tốt, ngươi đối đãi với ái đồ ta thế nào, ta liền hồi báo lại ngươi như nấy.
Khí thế trên người Triệu Văn Chiến bốc lên, lạnh giọng nói:
– Đừng nói ta chưa cho ngươi cơ hội, nếu đều là Thuật Luyện Sư cửu giai, chỉ cần ngươi có thể áp chế ta ở hồn lực thì việc này liền bỏ qua đi, nếu không... Hừ
Lý Vân Tiêu vẫn bộ dạng lạnh nhạt kia, chỉ có điều ánh mắt càng lạnh, khẽ nói:
– Xin cứ tự nhiên.
Một lời tuyên chiến, hào khí giữa hai người lập tức trở nên cực không bình thường, ngoại trừ lạnh đến cực hạn ra, không gian cũng bắt đầu không ngừng vặn vẹo như bánh quai chèo.
Sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến, nhao nhao thối lui ra, sợ bị cuốn vào trong đó.
Bắc Minh Lai Phong và Nhuận Tường đều trở nên khẩn trương, chăm chú nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hai người, đều hi vọng Lý Vân Tiêu bị bầm thây vạn đoạn mới tốt.
Nhưng hai người lại không nhúc nhích chút nào cả, vẫn bảo trì khoảng cách nhất định với nhau, chỉ là không gian ở chung quanh bọn họ lại không ngừng biến hóa, vặn thành các loại hình dạng, khiến mọi người ở chung quanh đều trợ mắt há hốc cả mồm.
– Thiên Vũ Phong Ngâm.
Triệu Văn Chiến động trước tiến, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng khẽ quát một tiếng.
Không gian chung quanh hắn bỗng nhiên xiết chặt, tựa hồ như bị thứ gì đó đè lại vậy, sau đó đột nhiên “Phanh” một tiếng nổ bung ra, tạc ra vô số tinh thần trùng kích như lông vũ, nhao nhao rơi xuống, giống như tuyết bay trên trời cao, thổi tới trên người Lý Vân Tiêu.
– Tốt đây mới là Thiên Vũ Phong Ngâm, thứ đồ đệ ngươi thi triển quả thật chỉ là cứt chó.
Lý Vân Tiêu khen một tiếng, lập tức một tay bấm niệm pháp quyết.
Một cổ lực lượngvô hình từ trên người hắn nhộn nhạo ra, giống như một tầng màng nước, nhẹ nhàng bám vào trên làn da, những lông vũ đầy trời kia rơi xuống, trực tiếp dán trên màng nước kia đều bị ngăn cản lại hết, không cách nào suy giảm tới thân thể hắn được.
Trong khoảnh khắc, cả người Lý Vân Tiêu đã dính đầy bạch vũ, giống như một con ngỗng trắng lớn vậy.
Khóe miệng Triệu Văn Chiến hiện ra một tia cười lạnh, nói:
– Nếu ngươi chỉ có chút phòng ngự ấy vậy thì tất cả đã xong rồi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu biến hóa, trong mắt tuôn ra một đoàn lãnh mang.
Quyết ấn trong tay Triệu Văn Chiến biến đổi, lạnh giọng nói:
– Bạo
“Ầm ầm”
Không gian lắc lư kịch liệt, cũng không có nguyên lực chấn động, hơn nữa tinh thần trùng kích rất mạnh tản ra trên không trung, những bạch vũ do hồn lực hiển hóa kia vào thời khắc này đều nổ bung, hóa thành từng đạo vòng xoáy tinh thần, không chỉ oanh kích tới bốn phương tám hướng mà nguyên một đám còn dung hợp lại với nhau, càng lúc càng lớn.
– Ah.
Lý Vân Tiêu phát ra một tiếng hét thảm, cả người trực tiếp ngã vào trong vòng xoáy tinh thần cực lớn kia, thân thể theo không gian thay đổi không ngừng vặn vẹo, hai tay ôm đầu khàn giọng kêu thảm thiết, thất khiếu đều tràn ra máu tươi.
Bắc Minh Lai Phong và Nhuận Tường đều cảm thấy cuồng hỉ, không thể nén được kích động trong lòng.