Hắn càng nói càng có cảm giác về sự ưu việt, thao thao bất tuyệt, mà trên mặt lại lộ ra thần sắc khiêm tốn hữu lễ.
Thủy Tiên không kiên nhẫn ngắt lời nói:
– Ngươi có lợi hại không?
Bắc Minh Lai Phong sững sờ, lập tức mỉm cười nói:
– Tại hạ bất tài, bị người tôn là đứng đầu Bắc Vực tứ tú, nếu nói à ta không lợi hại, người lợi hại trong thiên hạ này cơ hồ có thể nói là không nhiều lắm.
– Tốt, vậy ngươi thay ta giết hắn đi, cướp Hắc Viêm Sơn về cho ta.
Thủy Tiên tay giơ lên, bạch chỉ như hành tây ngọc, trực chỉ Lý Vân Tiêu.
Bắc Minh Lai Phong lúc này mới biến sắc, lập tức phục hồi trạng thái lại, bất quá Thủy Tiên dáng vẻ xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều khiến hồn phách người ta điên đảo, khiến Bắc Minh Lai Phong lâm vào trong đó muốn ngừng mà không được.
Hắn thoáng trầm tư, liền vươn tay ra nói với Lý Vân Tiêu:
– Vân thiếu, ngươi lại không thiếu huyền khí, Hắc Viêm Sơn kia trả lại cho người ta đi.
Trên mặt một mảnh thần sắc không khách khí, giống như đang ra lệnh vậy, nhưng bờ môi lại khẽ nhúc nhích, trực tiếp truyền âm nói:
– Vân thiếu, xin nhờ giúp đỡ chút, sau khi trở về ta tất nhiên sẽ đền bù lại gấp mười lần, hơn nữa ngươi vĩnh viễn là khách quý của Bắc Minh Huyền Cung ta, ở trên Đông Hải này ta cũng sẽ toàn lực bảo vệ ngươi chu toàn.
Lý Vân Tiêu giương mắt, nhìn hắn một cái, lười nhác nhổ ra một chữ, nói:
– Cút!
Trên mặt Bắc Minh Lai Phong lập tức trắng bệch, trở nên không còn chút máu, một loại cảm giác vô cùng xấu hổ và giận dữ xông lên đầu, gương mặt hoàn toàn vặn vẹo, vươn tay ra chỉ vào Lý Vân Tiêu quát:
– Lý – Vân – Tiêu, ngươi lại không cho ta mặt mũi như thế sao?
Trên mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, mỉa mai nói:
– Ta nói không đủ rõ ràng sao? Vậy ta sẽ nói lại lần nữa, cút.
Bắc Minh Lai Phong tức đến gương mặt đỏ mực, ở trước mặt một mỹ nhân tuyệt sắc như thế hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của hắn, khiến hắn vô cùng xấu hổ, cả người khó có thể bình tĩnh được nữa, hét lớn một tiếng, khí thế trên người đột nhiên bạo phát.
– Lai Phong.
Đột nhiên một đạo thanh âm trầm ổn vang lên, đúng là Bắc Minh Kháng Thiên, một cổ sóng âm trực tiếp chấn nhập vào đầu Bắc Minh Lai Phong, đánh cho hắn thất điên bát đảo, thân thể run lên trên trời cao, saud dó mới dần dần phục hồi tinh thần lại.
Trên mặt Bắc Minh Kháng Thiên lộ vẻ ngưng trọng, thiên phú Bắc Minh Lai Phong trong vạn người không một, là thiên tư tuyệt thế ngàn năm khó gặp nhưng lại không thể chống nổi sắc đẹp của Thủy Tiên, không tự giác lâm vào trong đó, thân là người trẻ tuổi vậy cũng có thể hiểu được.
Nhưng Lý Vân Tiêu và Nhuận Tường hai mắt lại cực kỳ thanh tịnh, trong mắt không có một tia rung động, mà ngay cả vẻ kinh diễm cũng hoàn toàn khôngthấy, võ đạo chi tâm của hai người chắc chắn như vậy, khiến Bắc Minh Kháng Thiên không khỏi cảm thấy lạnh cả người, hai người trẻ tuổi kia thật là đáng sợ
Hơn nữa c thực lực Ma Sa kia cũng không thấp hơn mình bao nhiêu, mà hai người liên thủ vậy mà đánh hắn trọng thương, thậm chí suýt nữa đánh chết, khiến lưng hắn cũng thấy mát lạnh. Hắn đã đánh giá Lý Vân Tiêu rất cao tồi, nhưng mỗi lần đều phát hiện vẫn quá thấp, nếu cứ phát triển như vậy thì tương lai có ai ngăn được hai người này đây?
Tâm Bắc Minh Kháng Thiên dao động, vì Bá Thiên Luyện Thể Quyết mà lưu lại tánh mạng cho Lý Vân Tiêu, đến cùng có đáng giá không?
Bắc Minh Lai Phong sau tiếng quát vừa rồi, thần thức cuồng nộ thoáng cái thanh tỉnh lại, nhưng gương mặt vẫn cực kỳ dữ tợn, hắn chỉ vào Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
– Lý Vân Tiêu, ta và ngươi thế bất lưỡng lập.
Lý Vân Tiêu lắc đầu, vỗ đầu khó hiểu nói:
– Một đường tới ngươi luôn muốn giết ta sao hiện giờ mới thế bất lưỡng lập? Chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi sao?
– Ngươi...
Bắc Minh Lai Phong thoáng cái cứng họng, chỉ vào Lý Vân Tiêu tức giận, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
– Phế vật, làm trễ nãi nhiều thời gian của ta như vậy, nếu đã không có ai giết hắn, vậy thì ta tự mình tới.
Thủy Tiên tức giận đạp mạnh dưới chân, nâng lên bàn tay như ngọc trắng kết ấn trên không trung.
Gương mặt Bắc Minh Lai Phong xấu hổ đến đỏ bừng, lửa giận và sát khí bức thẳng đến Lý Vân Tiêu, nhưng hắn dù có cừu thị đối phương đến thế nào cũng không dám ra tay.
“Ào ào”
Theo Thủy Tiên kết xuất quyết ấn trước người, kim quang quấn ở bên người nàng lại sáng hơn vài phần, trong biển rộng bên dưới đột nhiên nhấc lên gợn sóng, một đạo âm cổ vang lên trong trời cao, mỗi một chữ đều ẩn chứa quy tắc rất mạnh, chấn thẳng vào lòng mọi người.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến nhìn lại biển rộng, chỉ thấy trên mặt biển bên dưới chợt hiện lên mảng lớn bóng mờ.
Lại ngẩng đầu lên nhìn kim quang quanh thân Thủy Tiên, còn có từng đạo âm cổ khiến nhân tâm rung động kia, trong mắt hắn tràn đầy hoảng sợ, hắn rốt cuộc đã biết lai lịch của nàng này rồi, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Con gái Hải Hoàng Ba gia sao?
Thân hình Thủy Tiên và Nhuận Tường đều chấn động, lộ ra vẻ giật mình, không biết Lý Vân Tiêu vì sao có thể nhận ra thân phận của nàng.
Tất cả cường giả Nhân tộc còn lại, kể cả Phi Minh cũng cực kỳ sợ hãi, nguyên một đám tâm thần đại chấn, hoảng sợ không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Thủy Tiên. Tuy rằng bọn hắn cũng đoán được nàng này lai lịch bất phàm, nhưng như thế nào cũng không dám nghĩ lại là Công chúa của Ba gia chủ nhân tứ hải.
Thủy Tiên đang muốn nói gì đó, đột nhiên một đạo cầu vòng vắt ngang trời cao, từ đằng xa đuổi tới, trực tiếp đám xuống bên người mọi người, rơi vào trong biển rộng.
Toàn bộ bầu trời thoáng cái trở nên tinh không vạn lí, biển cả cũng dần trở nên yên ả, sóng cả dần dần dẹp loạn.
Hư ảnhmà Lý Vân Tiêu thấy trên mặt biển cũng chầm chậm biến mất không thấy gì nữa, hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, nhíu mày nhìn về phía thải quang kia
Bên đầu kia cầu vòng là một tòa đảo lớn ở xa xa, một đám vân vụ bao phủ, linh khí bức người.
– Có khách từ phương xa tới lại không đón tiếp từ xa, thất lễ a.
Một đạo thanh âm du dương kéo dài vang lên trên không trung, liền thấy trên cầu vòng có một đạo thân ảnh đang đi tới.
Người đến tiên phong đạo cốt, mặt mỉm cười, mỗi bước ra một bước liền có một đạo rung động tản ra dưới chân, như sinh hoa sen vậy.
Lý Vân Tiêu sững sờ, hắn mắt sáng như đuốc, thoáng cái đã phát hiện ra người đến đúng là một gã Nhân tộc
– Thịnh hội đảo Hãm Không mở ra, khó được có đông đảo đại năng chi sĩ thế này đường xa đến, quả thật là vinh hạnh cho chúng ta. Tại hạ Triệu Văn Chiến đảo Hãm Không thay mặt đại đảo chủ đến cung nghênh chư vị.
Người nọ đi vài bước đã đến trước mặt mọi người, ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiến hạm cửu giai, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Thủy Tiên khẽ gật đầu mỉm cười, sau đó ánh mắt lại đảo qua mọi người, như chuồn chuồn lướt nước vậy, nhưng mỗi người đều cảm thấy trong lòng mát lạnh, giống như dưới cái thoáng nhìn tùy ý kia tất cả bí mật trong lòng đều lộ ra vậy.