Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 170: Thượng cổ trận pháp




Tống Thành Thiên cũng kinh hãi nói:
– Không sai, không đề cập tới Hứa sư đệ, ngươi cùng Lệ sư đệ đều là Vũ Vương cảnh giới, dĩ nhiên cũng không ngăn được người đến?
Tôn Tu Mỹ ấp úng không biết nói như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói:
– Chỉ đến hai người, một là Vũ Quân, một là Võ sĩ.
Ba người đều sững sờ, sắc mặt Tề Chân Tử nhất thời chìm xuống, cả giận nói:
– Tu mỹ, ngươi đang nói chuyện cười đúng không!
Dịch Tiểu Sơn cùng Tống Thành Thiên cũng lộ ra vẻ ngờ vực, Tôn Tu Mỹ vội la lên:
– Không phải, Hứa sư huynh làm sao ngã xuống ta không biết. Nhưng đầu Huyền Lôi Kinh Vân Hống của hắn lại bị đối phương thu phục, ta nhốt lại con yêu thú kia, Lệ sư huynh đấu với hai người đối phương, vốn là chắc chắn thắng. Nhưng tên Võ sĩ kia không biết sử dụng bí pháp gì, để sức mạnh của tên Vũ Quân trong nháy mắt tăng vọt lên, giết chết Lệ sư huynh!
Tề Chân Tử giật mình nói:
– Có chuyện như vậy? Thu phục Huyền Lôi Kinh Vân Hống, để Vũ Quân trong nháy mắt bùng nổ ra thực lực có thể giết chết Vũ Vương? Chẳng lẽ tên Võ sĩ kia là Thuật Luyện Sư?
Ánh mắt mấy người đồng thời nhìn về phía Hô Diên Minh, Hô Diên Minh ở một bên lẳng lặng nghe, cũng cau mày không ngớt, phân tích nói:
– Thuật Luyện Sư hồn lực mạnh mẽ thu phục yêu thú tự nhiên dễ dàng, thế nhưng một tên Võ sĩ, hồn lực có thể mạnh bao nhiêu? Thuật Luyện Sư cấp hai là cao nhất, làm sao có khả năng thu phục một con yêu thú cấp năm đã có chủ? Hơn nữa bí pháp để Vũ Quân tăng cao một Đại cảnh giới, ta thực sự là chưa từng nghe thấy!
Tề Chân Tử nghiêm nghị trầm giọng nói:
– Bất kể như thế nào, tất cả mọi người tăng cao cảnh giác! Mấy canh giờ cuối cùng tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc! Bằng không coi như liều mạng bị sư phó của các ngươi quở trách, ta cũng phải lột da các ngươi!
Mấy người đều lẳng lặng mà đứng, lặng lẽ không nói.
Tôn Tu Mỹ nói:
– Tên Vũ Quân kia cũng bị thương rất nặng, chỉ còn lại đầu súc sinh cùng tên Võ sĩ kia, sợ là không dám lên núi.
Hô Diên Minh nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.
– Ai nói không dám? Hắn đã đến rồi.
– Cái gì?
Mấy người đều giật mình, thần thức điên cuồng phóng xạ ra. Bốn người phân biệt đứng ở bốn phương vị, lao nhanh xuống.
Lý Vân Tiêu núp trong bóng tối nội tâm phát khổ, không nghĩ tới trong trận doanh đối phương không chỉ có Vũ Tông tồn tại, hơn nữa còn có Thuật Luyện Sư cấp bốn! Hắn thầm nói: Bách Chiến quốc từ đâu tới thực lực cường đại như thế?
– Tiểu tử, không muốn chết liền đi ra!
Tề Chân Tử hét lớn một tiếng, nguyên khí ở trên bầu trời ngưng tụ, ầm ầm ầm tản ra, đem chu vi ngàn dặm toàn bộ bao phủ.
Vũ Tông mạnh mẽ, một đòn ngàn dặm!
Lý Vân Tiêu cay đắng không ngớt, có Vũ Tông ở đây, còn có Thuật Luyện Sư cấp bốn, coi như mình biết bay cũng trốn không thoát. Hắn không thể làm gì khác hơn là cứng rắn từ chỗ ẩn thân đứng dậy, ngượng ngùng cười nói:
– Đi ra có thể sống sót không?
– Sư thúc, chính là hắn!
Tôn Tu Mỹ kinh ngạc nói, nàng không nghĩ tới Lý Vân Tiêu lại dám đuổi theo, hơn nữa là một người, trong lòng không khỏi âm thầm kính phục.
Tề Chân Tử lạnh lùng nói:
– Muốn mạng sống thì đã không tới, tới thì đừng nghĩ mạng sống!
Hắn giơ tay lên, đang muốn ra tay, trong mắt Lý Vân Tiêu loé ra một tia tàn khốc, nhưng trên mặt cợt nhả nói:
– Không thể nào? Ngươi là cao nhân tiền bối, nói không muốn chết liền đi ra, ta nghe lời ngươi, không muốn chết nên mới đi ra, ngươi lại lật lọng?
Tề Chân Tử sững sờ, lập tức hừ lạnh nói:
– Đừng hòng dùng lời chót lưỡi đầu môi để ta thả ngươi, ngày hôm nay ngươi nói gì cũng là một con đường chết!
– Chậm đã!
Hô Diên Minh đang phá trận đột nhiên nói:
– Lưu hắn một mạng, ta có lời muốn hỏi hắn!
Sắc mặt Tề Chân Tử đột nhiên âm trầm, lạnh lùng nói:
– Hô Diên Minh, tình sự lần này quá trọng đại, không được làm bừa!
Hô Diên Minh cả giận nói:
– Làm bừa? Sư thúc, ngươi ngay cả một tiểu tử Võ sĩ cũng sợ? Một tên Võ sĩ có thể nhảy ra bọt nước gì? Xảy ra chuyện ta phụ trách!
– Hừ, ngươi phụ trách? Ngươi phụ trách nổi sao?
Tề Chân Tử lạnh lùng nói:
– Lần hành động này ta là chỉ huy tối cao, cũng là sư thúc của ngươi, phải nghe ta!
Hô Diên Minh giận dữ cười, lạnh lùng nói:
– Đã như vậy, vậy sư thúc ngươi phá giải đi thôi, thứ ta không phụng bồi!
Hắn trực tiếp đứng thẳng lên, liền muốn đi.
– Ngươi!
Tề Chân Tử giận dữ, không cưỡng được hắn, mạnh mẽ phất ống tay áo một cái, cả giận nói:
– Xảy ra chuyện, xem ta lột da ngươi như thế nào!
Hanh..
Hô Diên Minh không để ý lắm hừ lạnh một tiếng, hắn quay đầu đối với Lý Vân Tiêu nói:
– Tiểu tử, lại đây!
Nội tâm Lý Vân Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tính mạng tạm thời bảo vệ, chỉ có thể đi một bước xem một bước rồi. Hắn bước nhanh đi lên phía trước nói:
– Chuyện gì?
Nhưng ánh mắt rơi vào trên vách đá, trong tròng mắt lướt qua một tia khiếp sợ.
– Hả? Ngươi biết trận pháp này?
Trong lòng Hô Diên Minh đột nhiên hơi động, khiếp sợ hỏi.
– Trận pháp? Đây là trận pháp sao?
Lý Vân Tiêu vội vàng che giấu tâm tình của mình, giả bộ ngu nói:
– Là có chút giống trận pháp, nhưng nhiều hoa văn như vậy là có ý gì?
Lúc này Hô Diên Minh mới hơi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ là mình quá mẫn cảm, một tên Thuật Luyện Sư cấp hai, làm sao có khả năng nhận ra thượng cổ kỳ trận này, mình cũng là ở trong điển tịch của Vô Thượng Cung tra được miêu tả tương quan, nghiên cứu hồi lâu mới tìm được con đường phá giải.
Hắn mỉm cười nói:
– Ngươi thiên phú không tệ, mười lăm tuổi đã là Thuật Luyện Sư cấp hai, sư phụ của ngươi là ai?
Ba người còn lại đều chấn động trong lòng, ngơ ngác thất sắc, thiếu niên này dĩ nhiên là Thuật Luyện Sư cấp hai? Bọn họ không nhìn ra đẳng cấp Thuật Luyện của Lý Vân Tiêu, nhưng tuổi tác lại một chút liền nhìn ra.
Mười lăm tuổi cửu tinh Võ sĩ đã là thiên phú kỳ giai, lại còn có một thân phận Thuật Luyện Sư cấp hai, vậy tuyệt đối là tồn tại kinh thế hãi tục!
Sát cơ trong mắt Tề Chân Tử càng nồng, yêu nghiệt như thế, thân phận chắc chắn sẽ không đơn giản, nhất định phải tìm cơ hội ra tay giết chết, chấm dứt hậu hoạn!
Lý Vân Tiêu nói:
– Sư phụ ta là Thiên Thủy quốc Thuật Luyện Sư Công Hội hội trưởng Hứa Hàn!
– Quả nhiên là Hứa Hàn.
Hô Diên Minh khẽ mỉm cười.
– Thiên Thủy quốc ngoại trừ hắn cùng Trương Thanh Phàm, liền không còn nhân vật có thể xuất thủ. Có điều thiên tư của ngươi so với Hứa Hàn muốn cao hơn trăm lần, theo hắn học tập, không khỏi làm lỡ ngươi. Ta chính là Hỏa Ô đế quốc cấp bốn Thuật Luyện Sư Hô Diên Minh, ngươi có nguyện bái ta làm thầy hay không?
Hắn dĩ nhiên nổi lên tâm ái tài, muốn thu đồ đệ?
Lý Vân Tiêu cùng mấy người khác đều giật nảy cả mình, trong mắt Tề Chân Tử bùng lên tức giận, kiên quyết quát lên:
– Hô Diên Minh, việc thu đồ đệ ngày sau hãy nói, hiện tại một lòng phá trận đi!
– Hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.