Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1695: Kiếm cuồng đồ (1)




– Đáng chết ta không cam lòng ah!
Nhuận Tường gào thét, hai tay mười ngón tương giao trước người, cả người trực tiếp hóa thành Long hình mạnh mẽ đâm tới dưới bầu trời bị Tinh Vân khóa lại, càng ngày càng cuồng.
Bắc Minh Kháng Thiên đôi mắt lạnh như băng, trong lòng cũng rất là khiếp sợ, cổ Chân Long chi uy kia quán triệt Thiên Địa, vậy mà có thể xuyên qua Tinh Vân chi lực, khiến tâm thần hắn phải chấn động..
Mà biển rộng bên dưới vào thời khắc này cũng đột nhiên gió nổi mây phun, kinh đào đập sóng cuốn tới, nước lũ rót vào bầu trời, giống như trăm xông nạp biển vậy, không ngừng trùng kích lấy Thiên Địa mà Tinh Vân dưới lòng bàn tay Bắc Minh Kháng Thiên khống chế.
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên khó coi đến cực điểm, nếu bị Nhuận Tường giãy giụa ra được thì quả thật làm trò cười rồi.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia sát khí, lạnh giọng nói:
– Đi chết đi
Lòng bàn tay khẽ lật, Tinh Vân trên không trung bạo xoáy ra, không ngừng đè ép Long thân đang giãy dụa, Long tức cuồng bạo kia không ngừng yếu bớt đi.
Một cổ cực lực mênh mông sinh ra trong vòng xoáy kia, phá hủy tất cả lực chống cự, phảng phất như một tiếng thở dài dưới thời không vô tận.
Ngô sinh dã hữu nhai, nhi đạo dã vô nhai, dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi dĩ
Toàn bộ tất cả mọi người trong thiên địa bất giác đều ngừng lại chiến đấu trong tay, mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại, tiếng thở dài kia xuyên thấu toàn bộ không gian, đảo qua Thương Hải Tang Điền, vang lên trong lòng mỗi người.
Tất cả mọi võ giả trong lòng đều run lên, tựa hồ cảm thấy vẻ khát vọng và thở dài của thiên tài tuyệt thế sáng chế chiêu này khi đứng tr ước đại đạo bao la bát ngát vậy.
Trên mặt Lý Vân Tiêu cũng lộ ra kính ý, nhìn lên bầu trời, ánh mắt vượt qua thời không, nhìn qua tiền bối thiên tài Bắc Minh Huyền Cung đang càng chạy càng xa trên võ đạo, cuối cùng nhất biến mất ở cuối cùng.
– Ân?
Đột nhiên sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên và Lý Vân Tiêu đều biến hóa, ánh mắt cùng nhìn về một hướng
– Thức thứ hai, Khai Thiên!
Đột nhiên một đạo thanh âm rất nhỏ vang lên bên tai mọi người.
Chợt thấy một đạo kiếm ý vô tận lăng không mà đến, vạch phá trời cao vô tận, chém về phía Bỉ Ngạn Tinh Vân kia.
Bầu trời vào thời khắc này bị đều xé rách, toàn bộ biển cả đều bị cắt thành hai nửa dưới kiếm khí hùng hậu kia, như lâm vào vực sâu vậy.
Kiếm khí xông trời cao, đâm thẳng vào đám mây, cắt nhập Ngân Hà lưu chuyển.
Tinh Vân chi lực dưới một kiếm này đều bị chém vỡ ra, sụp đổ xuống chính giữa.
Một đọa Long uy kinh thiên gào thét mà lên, chấn động Thiên Địa động Phong Vân.
Nhuận Tường hóa thành Long thân lao ra khỏi cảnh hẳn phải chết kia, lực lượng cuồng bạo không ngừng tuôn ra, toàn thân đều đỏ bừng, đúng là do đại lượng Long huyết cứng lại ở bên ngoài thân thể hắn.
Hắn vừa chạy ra khốn cảnh, lập tức nhanh chóng lao tới chỗ phát ra kiếm khí kia.
Mặc dù không biết là người phương nào xuất kiếm, nhưng nếu đã cứu hắn, vậy thì nhất định sẽ cứu tới cùng.
– Phi Minh, ngươi đáng chết ah!
Xa xa Nghiễm Dịch đột nhiên gào thét một tiếng, tức đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Phi Minh giận dữ hét:
– Ngươi không chỉ không giúp ta giết hắn, còn cứu hắn, nô tài chết tiệt, ta giết ngươi ah.
Nghiễm Dịch cực kỳ tức giận, gào thét lớn đấm hai đấm tới trên người Phi Minh, từng đạo quyền uy rơi vào trên hộ thể chân nguyên quanh thân Phi Minh, chấn lên đạo đạo rung động, nhưng lại thủy chung không thể đột phá.
Trong mắt Phi Minh bùng cháy chiến ý, tay nắm trường kiếm vì kích động mà khẽ run lên, hắn liếm lấy môi dưới, thản nhiên nói:
– Đây chính là cường giả trong Nhân tộc sao?
“Ầm ầm”
Bầu trời thoáng cái chấn động, thân nahr Nhuận Tường bỗng nhiên xuất hiện trước người hắn, đã khôi phục thân người, chỉ là khắp người đều là máu tươi, đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn nhìn Nghiễm Dịch, lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phi Minh, ngưng giọng nói:
– Cường giả Đông Hải?
Phi Minh có chút khom người gửi lời chào, nói:
– Kiếm thị dưới trướng chủ mẫu Đông Hải, Phi Minh, bái kiến Tường điện hạ.
Đồng tử Nhuận Tường hơi co lại, nói:
– Phi Minh? Ta tựa hồ đã nghe qua tên của ngươi, cứu ta.
Hắn thẳng thắn cầu cứu, nhưng ngữ khí lại như hạ lệnh, sau đó nhổ ra một miệng lớn máu tươi, cả người bởi vì bị hao tổn quá nặng mà trở nên run run.
Nghiễm Dịch sắc mặt phát lạnh, lộ ra vẻ dữ tợn, một quyền tựu oanh tới, quát:
– Cứu ngươi? Hôm nay chính là tử kỳ của ngươi rồi!
Quyền mang gào thét, cũng là Long Uy chi lực, hắn không chút lưu tình, một phương không gian cũng theo đó bị ép xuống
“BA~”
Nhuận Tường nâng tay phải phải, nhẹ nhàng chụp một cái liền nắm nắm đấm của hắn trong lòng bàn tay, Long Uy đều bị đánh xơ xác.
– Cái gì?
Sắc mặt Nghiễm Dịch đại biến, trong con mắt lộ vẻ kinh ngạc, đối phương đã trọng thương nặng như vậy có thể dễ dàng tiếp được quyền của mình sao?
Nhuận Tường không thèm liếc hắn một cái, một cổ lực lượng nổ bung nơi lòng bàn tay, trực tiếp đánh bay Nghiễm Dịch ra ngoài, thân thể càng bắt đầu run rẩy kịch liệt, không ngừng ho ra máu tươi, rơi trên không trung hóa thành Long huyết thạch rơi xuống mặt biển.
Vô số các loại sinh vật trên mặt biển tranh nhau giành ăn lấy Long huyết rơi xuống kia, thoáng cái ngư long hỗn tạp, đưa tới rất nhiều hải thú.
Tay phải hắn khẽ lộn, một khối lệnh bài màu vàng dương lên, lạnh lùng nói:
– Đây là Trấn Hải Lệnh mà Đông Hải chi Vương cho ta, có lệnh này trong tay, có thể điều động tất cả lực lượng Hải tộc nhìn thấy, không biết có thể điều động ngươi được không?
Trên khối lệnh bài màu vàng kia có một đầu Cửu Trảo Kim Long vòng trên đó, tượng trưng cho quyền uy vô thượng.
Ánh mắt Phi Minh ngưng tụ, dời khỏi Trấn Hải Lệnh kia, trong miệng thốt ra một chữ:
– Có thể.
Nhuận Tường nở nụ cười, trong nội tâm buông lỏng, cảm xúc khẩn trương thoáng cái đã tiêu tán, nói:
– Ta hiện giờ hạ lệnh cho ngươi diệt sát tất cả mọi người trên chiến hạm cho ta!
Phi Minh liếm lấy môi dưới, trong mắt bốc cháy lên chiến ý hưng phấn, cười nói:
– Rất vui lòng cống hiến sức lực ”
Ánh mắt của hắn đảo qua phía trước, trực tiếp rơi vào trên người hưng phấn, chiến hỏa trong mắt bùng nổ.
Nhuận Tường hừ lạnh một tiếng, nói:
– Dưới biểu lộ trầm ổn kia, cũng là một tên cuồng đồ chiến đấu a!
Phi Minh cười lớn một tiếng, nói:
– Sở dĩ trầm ổn, là vì có rất ít đối thủ có thể khiến ta hưng phấn!
Kiếm khí trong tay hắn giương lên, lăng không chém tới, cả người hóa thành một đạo quang mang phóng tới chỗ Bắc Minh Kháng Thiên.
Nghiễm Dịch ở xa xa thất thần đứng ở đó, khuôn mặt cực kỳ khó coi, một cổ cảm giác vô lực cực độ lan tràn trong lòng, trước kia còn có thể đo đạc chênh lệch giữa mình và Nhuận Tường, mà hiện giờ, hai người đã kém cực kỳ xa, ngay cả đoán cũng không thể đoán nữa rồi...
“Phanh”
Bắc Minh Kháng Thiên đón kiếm khí kia, đánh tới một quyền, nguyên lực bị chấn nát thành vô số hàn khí tản ra, bốn phía một mảnh âm lãnh.
Tên mặt Phi Minh trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, giờ phút này hắn cũng đã phản tổ không ít, cảm nhận được lực lượng trước nay chưa từng có, hắn cuồng hỉ liên tục chém ra vài kiếm, không có kết cấu gì cả, chỉ muốn phát tiết ra hưng phấn trong lòng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.