Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1656: Truyền thuyết thâm hải (1)




Đây là khiết ước giữa Lục Điêu tộc bọn hắn và hung thú, vào lúc nguy cấp có thể triệu hoán bộ phận bản thể của hung thú tới. Nhưng lấy lực lượng của hắn thật sự không triệu hóa được nhiều lắm, trạng thái hiện giờ đã là cực hạn rồi.
Trong miệng Đồ Đằng kia không ngừng hét dài, sóng âm chi lực không chỉ công kích Lý Vân Tiêu, hơn nữa còn khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.
Trên chiến trường ở xa xa, Lục Điêu nhất tộc tựa hồ không có việc gì, nhưng Hải tộc còn lại và bọn người Mạc Tiểu Xuyên sắc mặt lại đại biến, nguyên một đám toàn thân bị kích thích khiến nổi da gà, hơn nữa khí tức trong cơ thể thoáng cái chợt bắt đầu cuồng bạo.
Mà yêu thú như Huyền Lôi Kinh Vân Hống lại run rẩy kịch liệt, co lại thành một đoàn, tựa hồ cực kỳ sợ hãi. Nhưng từng vòng lôi điện màu vàng vẫn tản ra ngoài cơ thể, khiến hải tộc không cách nào xâm nhập.
Đoạn Việt và nó quan hệ vô cùng tốt, thoáng cái đã đến bên người nó hộ pháp giúp nó.
Lý Vân Tiêu bị sóng âm kia chấn khai, thất bại trong gang tấc, trong lòng vừa sợ vừa giận. Một tay bấm niệm pháp quyết, cả người kim quang đại thịnh, trên mặt ngoài làn da có thể thấy được từng đạo gợn sóng lan ra, công kích của hung thú kia đại bộ phận đều bị Kim Thân ngăn trở bắn ra, chỉ có bộ phận chấn và trong cơ thể hắn thôi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lần nữa nhẹ giọng khẽ quát, ma khí trên người lăng không mà lên, Ma Thiên Chiến Giáp hiển hóa ra, rốt cục cũng xua tan được toàn bộ sóng âm chi lực.
Sau đó hai tay của hắn phi tốc bấm niệm pháp quyết, hư ảnh Chân Ma sau lưng hiển hóa ra dưới đáy biển, như một cự nhân đến biển cả, toàn bộ nước biển cũng bắt đầu hóa đen, giống như là mặc thủy vậy.
Trong hai mắt Lý Vân Tiêu lộ vẻ lạnh lùng, hắn nhìn Nhuận Tường cách đó không xa một chút, đối phương đang ở đó hung hăng nhìn vào hắn, hai tay không ngừng biến hóa quyết ấn, tựa hồ đang thi triển thần thông cực kỳ lợi hại nào đó.
“Hừ”
Lý Vân Tiêu hừ lạnh thoáng một phát, bất chấp bên phía Nhuận Tường nữa, hai tay lăng không kháp ấn, từng đạo kim mang tản ra từ lòng bàn tay hắn.
Hư ảnh Chân Ma ở sau lưng cũng theo đó kết xuất ấn ký, ở bên ngoài kim ấn của Lý Vân Tiê ma khí tung hoành, kết xuất ra một phương ma ấn cực lớn, hiển hiện trong nước biển đen kịt, theo đó khẽ phập phồng.
Sắc mặt Lục Điêu thống lĩnh trở nên một mảnh trắng bệch, lực lượng của hắn tiêu hao rất lớn, Đồ Đằng hung thú ở sau lưng cũng dần dần như muốn biến mất đi vậy.
– Lý Vân Tiêu, dừng tay cho ta
Nhuận Tường đột nhiên hét lớn một tiếng, trong hai tròng mắt tuôn ra tinh mang, một cổ khí tức cực kì khủng bố truyền đến, trong nước biển đột nhiên xuất hiện một khe hở, giống như thông đạo mở ra, thoáng cái đã tản ra mấy chục thước, phảng phất như mở ra một phương lồng giam để hung thú tuyệt thế nào đó tiến đến vậy.
Lý Vân Tiêu và Lục Điêu thống lĩnh đều kinh hãi, chỉ có điều trên mặt một người thì ngưng trọng, người kia lại lộ vẻ đại hỉ.
– Là Thâm Hải Cự Kiểm Thú.
Trong mắt Lục Điêu thống lĩnh lộ vẻ mừng rỡ, cuồng tiếu nói:
– Ha ha, Nhuận Tường đại nhân vậy mà lại gọi thứ này đến, Lý Vân Tiêu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Khe hở kia còn đang không ngờ mở rộng, khí thế cả người Nhuận Tường cũng tăng vọt, Long khí hóa thành từng đạo Long hình lượn vòng quanh thân hắn.
Trong khe hở chậm rãi mở ra một con mắt, lớn đến mấy chục thước, đồng tử cực lớn đảo qua đảo lại vài cái, cổ quái đến cực điểm.
Theo khe hở càng lúc càng lớn, toàn bộ gương mặt hung thú cũng chậm rãi hiện ra, cơ hồ bao trùm cả một phương hải vực.
“Ầm ầm”
Toàn bộ đáy biển chấn đông, gương mặt hung thú kia trực tiếp chèn phá không gian, lộ ra ngoài, giống như một cái bánh mỳ cực lớn vậy, trên mặt đột nhiên há mồm mà cười, khủng bố dị thường
“Ọt ọt”
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy yết hầu khô khốc, nuốt nước miếng một chút, hắn lập tức nhận ra trước mắt chính là Thâm Hải Cự Thú, một loại tộc đàn Viễn Cổ tồn tại từ xa xưa, ẩn nấp dưới biển sâu vô tận, rất ít khi xuất hiện.
Loại Cự Thú này bình thường đều là một mình tồn tại, hoặc là hai ba con tạo thành một gia đình. Hình thể của chúng lớn hơn hải tộc bình thường cả trăm lần, có thậm chí có thể đạt tới thể tích khủng bố cả nghìn lần, là tồn tại khủng bố mà biển cả phải mất vô số năm tháng mới thai nghén ra được
Chân Ma pháp tướng của Lý Vân Tiêu ở trước mặt gương mặt cực lớn kia còn không cao bằng sống mũi của nó.
– Ha ha, Lý Vân Tiêu, lần này xem ngươi chết thế nào!
Sắc mặt Nhuận Tường cũng đỏ bừng, vì mình có thể triệu hoán ra tồn tại cường đại như vậy mà cảm thấy hưng phấn cực độ. Hắn hóa thành một đạo quang mang bay thấp trên gương mặt khổng lồ kia, nhe răng cười nói:
– Đây chính nhất tộc truyền thuyết của biển cả a, ngươi có thể chết trong miệng Thâm Hải Cự Thú cũng không uổng ta coi trọng ngươi rồi.
“Rầm rập ầm ầm”
Cự Thú kia tựa hồ không thấy thân thể, chỉ có một cái mặt tròn du động dưới đáy biển. Nó chậm rãi mở miệng rộng ra hít một hơi, vô số nước biển đều bị hút vào trong bụng, mà ngay cả đám hải tộc ở xa xa, một ít thực lực hơi thấp cũng khó thoát khỏi vận rủi, hoảng sợ bị hút vào trong.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một tia lo lắng, biết rõ hôm nay muốn giết Nhuận Tường sợ rằng không thể nào được. Thân thể của hắn thuấn gian di động liền biến mất tại chỗ, mà ngay cả Chân Ma pháp tướng cũng biến mất, sau một khắc cùng lúc xuất hiện ở trước người Lục Điêu thống lĩnh, ấn ký lúc trước kết xuất đột nhiên đánh xuống
Không giết được Nhuận Tường, ít nhất cũng không thể không công mà lui
– Đáng chết, Lý Vân Tiêu ngươi lại dám bỏ qua ta!
Nhuận Tường giận dữ, ở trước mặt Thâm Hải Cự Kiểm Thú, Lý Vân Tiêu còn dám làm càn như thế
Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, một đạo ấn ký cổ quái chợt hiển hiện trong tay, bị hắn giơ lên cao cao.
Thâm Hải Cự Kiểm Thú dưới chân tựa hồ cảm ứng được gì đó, trong tròng mắt cực lớn bắn ra hung mang, lỗ mũi hừ mạnh một tiếng, sóng âm cực lớn cuốn lấy nước biển ập tới chỗ Lý Vân Tiêu.
Mật độ nước bị đè ép chặt chẽ gần như kim loại, xông tới trên người Lý Vân Tiêu khiến ngay cả Ma Thiên Khải cũng bị chấn vỡ, hóa thành vô số khối nước bay ra
Lục Điêu thống lĩnh hoảng hốt, một lòng đột nhiên trầm xuống. Nhìn bộ dáng đối phương chính là không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn đánh chết mình rồi, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trên người truyền đến một loạt tiếng nổ vàng, tựa hồ như đã kích phát ra toàn bộ tiềm năng vậy, một cổ khí tức hung bạo phá thể mà ra.
– Lý Vân Tiêu, ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn ngươi chết!
Tay trái Lục Điêu thống lĩnh bấm niệm pháp quyết, tay phải chụp tới trước người, một đạo lực lượng như kết giới ngưng tụ ở trong lòng bàn tay hắn, ầm ầm đánh ra
Ôm quyết tâm phải chết và một tia ngon lệ cuối, Lục Điêu thống lĩnh tụ tập tất cả Chân Nguyên và giác ngộ vào trong một chưởng này đánh tới ấn ký màu đen đang lăng không rơi xuống kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.