Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 165: Ngự thú sư (1)




Nghề nghiệp của hắn là một tên Ngự Thú Sư cực kỳ ít ỏi, hơn nửa thời gian đều đặt ở làm sao điều động yêu thú. Trải qua nhiều năm khổ tu, lúc này mới có thể miễn cưỡng điều động cấp năm yêu thú Huyền Lôi Kinh Vân Hống, vậy mà một Võ sĩ lại nói muốn đối phó nó, nhất thời để hắn dở khóc dở cười.
Lại không nói yêu thú dã tính thị huyết cùng thân thể mạnh mẽ, coi như là một con yêu thú cấp năm dịu ngoan, cũng tương đương với nhân loại Ngũ Hành cảnh Vũ Vương a!
Nhưng Kế Mông lại không cảm thấy buồn cười một chút nào, nếu Vân thiếu nói, này liền sẽ không sai. Nhuyễn kiếm của hắn đột nhiên ra tay, quát khẽ:
– Giải phong!
Nhất thời hóa thành một con trường xà, hướng về Hứa Bình Hồng bao phủ đi.
Hứa Bình Hồng là tứ tinh Vũ Quân cường giả, hắn không dám khinh thường, vừa lên liền toàn lực làm, đem đối phương kéo vào trong khổ chiến.
Bên kia Lý Vân Tiêu cười hì hì đi về phía Huyền Lôi Kinh Vân Hống, dáng vẻ cợt nhả.
Tuy rằng Yêu thú không có trí khôn, nhưng cũng có trực giác mà nhân loại khó có thể so sánh. Nó lập tức cảm thấy “lai giả bất thiện”, thân thể nằm trên mặt đất lập tức đứng lên, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, thật giống như lúc nào cũng có thể nhào tới.
– Ai ya, chớ sốt sắng.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nói:
– Hài tử, hài tử, vì sao ngươi xấu như thế? Bắt nạt, lừa dối, vì sao ngươi làm được? Học làm hài tử ngoan, tương thân tương ái, quan tâm liền ở trong lòng, tràn ngập sắc thái. Ai ya, ngươi mau trở lại, ta ôm ấp vẫn vì ngươi mở ra, ai ya, phải chân tâm hối cải…
Hống!
Huyền Lôi Kinh Vân Hống kia cũng không chịu được, nó không biết nôn mửa, chỉ có thể điên cuồng hét lên một tiếng, cho thấy nội tâm của mình phẫn nộ cùng buồn nôn. Sau khi nó phẫn nộ rống to, đột nhiên con mắt giống như chuông đồng ngơ ngác dại ra.
Hai con ngươi của Lý Vân Tiêu đã biến thành trăng lưỡi liềm màu đỏ, trên mặt yêu dị không nói ra được, ôn nhu nói:
– Vào đi, bảo bối.
Cả người Huyền Lôi Kinh Vân Hống run rẩy, một loại cảm giác đến từ sâu trong linh hồn để nó run rẩy một hồi, nhất thời phát hiện bầu trời trước mắt hoàn toàn thay đổi, mình lại ở trong một mảnh trời quang vạn dặm không mây.
Lý Vân Tiêu nguyên bản đứng ở trước mặt, chẳng biết lúc nào đã ngồi xếp bằng ở xa xa. Hắn cười tủm tỉm đứng lên, từng bước một hướng về mình đi tới, khẽ cười nói:
– Bảo bối, đừng sợ, nơi này là trong Giới Thần Bi, ta chỉ là lôi một hồn một phách trong ba hồn bảy vía của ngươi vào mà thôi.
Yêu thú so với nhân loại, lực lượng cùng thân thể mạnh mẽ, ở cùng cấp so với nhân loại mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng thiếu hụt duy nhất chính là thần thức cực yếu, đồng thời trí tuệ không đủ. Một khi gặp gỡ loại cường giả am hiểu công kích linh hồn như Lý Vân Tiêu, liền dị thường bị động.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống nghe không hiểu, nhưng bản năng cảm giác được một tia sợ hãi. Đặc biệt trên bầu trời không ngừng hiện ra văn tự màu vàng, để nó sinh ra một luồng run rẩy cùng bất an đến từ đáy lòng.
Một loại bản năng đến từ trong huyết mạch, bị loại cảm giác áp bách kia mạnh mẽ kích phát ra, hai con mắt nó nhất thời trở nên đỏ chót, hét lớn một tiếng liền hướng về Lý Vân Tiêu đánh tới.
Linh hồn huyễn ảnh của Lý Vân Tiêu hóa thành ánh vàng tiêu tan, rất nhanh lại ở trên bầu trời ngưng tụ thành hình, trên mặt cười nhạt bất biến.
Ở trong Giới Thần Bi, có Đại Diễn Thần Quyết tẩm bổ, linh hồn của hắn so với ở bên ngoài còn cường đại hơn mấy lần, coi như là Thuật Luyện Sư cao hơn hắn mấy cấp, linh hồn huyễn ảnh trực tiếp đi vào, cũng sẽ không là đối thủ của hắn.
Ngự Thú Sư hắn cũng biết đến, thông thường đều là thông qua một ít huyền khí phụ trợ, thêm vào các loại bí pháp đối với yêu thú tiến hành khống chế nhất định. Tỷ như trên cổ con Huyền Lôi Kinh Vân Hống này treo một quả lục lạc, chính là huyền khí phụ trợ.
Lý Vân Tiêu kéo nó vào trong Giới Thần Bi, là muốn dựa vào lực lượng linh hồn mạnh mẽ của mình thu phục nó.
Ở bên ngoài Hứa Bình Hồng hơi kinh hãi, sau khi thấy vật cưỡi của mình hét lớn một tiếng, liền bắt đầu nằm ở đó không nhúc nhích. Mà Võ sĩ kia cũng ngồi xếp bằng xuống, tựa hồ hai người đang nhìn nhau. Chỉ có điều trong tròng mắt Huyền Lôi Kinh Vân Hống là một mảnh mờ mịt.
– Tiểu Huyền, Tiểu Huyền!
Hứa Bình Hồng hô to vài tiếng, nhưng không có một chút hiệu quả nào. Huyền Lôi Kinh Vân Hống tựa hồ hơi sửng sốt một chút, lại khôi phục vẻ mờ mịt.
Hứa Bình Hồng kinh hãi đến biến sắc, lúc này nội tâm mới lo lắng lên!
Dựa theo tiêu chuẩn Ngự thú thuật, Huyền Lôi Kinh Vân Hống này đã bị hắn huấn ngự đến trình độ 80%. Trong ngày thường hầu như là không thể sản sinh phản bội, nhưng giờ khắc này sử dụng bí pháp gọi vài câu, lại ngoảnh mặt làm ngơ, điều này làm cho hắn có thể không sợ hãi, không giận sao.
Phải biết con yêu thú cấp năm này là tiêu tốn toàn bộ tài nguyên cùng tâm huyết của hắn dốc lòng bồi dưỡng, hầu như chính là sức chiến đấu cùng lá bài tẩy mạnh nhất của hắn. Hắn lập tức nhớ tới vừa nãy tiểu tử kia nói muốn đối phó vật cưỡi của mình, nhất thời không cười nổi nữa, nội tâm chỉ có một mảnh kinh nộ.
Hắn hận không thể lập tức bay qua giết chết tiểu tử kia, nhưng tên Vũ Quân trước mắt này lại càng đánh càng hăng, mình rõ ràng cao hơn hắn hai sao, không chỉ không làm gì được đối phương, trái lại thỉnh thoảng gặp nguy hiểm, để hắn vừa vội vừa giận.
– Súc sinh, Kinh Lôi Thanh Quang Phá!
Hắn giận dữ không thôi, lấy ra một đôi song hoàn hợp lại là một, nhất thời ánh chớp đan xen lấp lóe, mơ hồ có lôi đình oai, mạnh mẽ kích xuống.
Kế Mông không hoảng không vội, tâm tình như nước, tuy rằng tu vi của hắn chỉ là nhị tinh Vũ Quân, nhưng ở trên lĩnh ngộ đã vượt xa đối phương, chỉ cần mình bình tĩnh ứng chiến, cuối cùng nhất định có thể thắng!
– Đào Hoa Kiếm ý!
Trường kiếm bay lên, một đóa hoa đào to lớn từ trong hạt giống nẩy mầm, trong nháy mắt nở rộ, vô số ánh vàng tỏa ra, đem Kinh Lôi này thôn phệ vào.
– Thế nhân cười ta quá điên cuồng, ta cười thiên hạ chẳng nghĩ thông. Chẳng biết ngũ lăng hào kiệt mộ, không hoa không tửu cuốc canh điền!
Một bức tranh hoa đào, đột nhiên ở dưới kiếm của hắn triển khai, như đặt mình trong vô tận hoa đào, cuồng ca đối ẩm, thật là thoải mái. Kiếm của Kế Mông càng múa càng nhanh, càng múa càng hào hiệp bất kham, tiêu sái như thường.
Vạn điểm hoa đào ở quanh thân từng đoá từng đoá nở rộ, rất nhanh bao phủ cả Hứa Bình Hồng.
– Không thể!
Hứa Bình Hồng rống to, kinh nộ liên tục.
– Súc sinh, ngươi làm sao có khả năng vượt qua ta!
Nhưng thực tế tàn khốc để hắn lập tức tuyệt vọng, điên cuồng hướng về Huyền Lôi Kinh Vân Hống thét lên ầm ĩ:
– Tiểu Huyền, Tiểu Huyền! Cứu ta!
Lần này so với lần trước còn thảm, Huyền Lôi Kinh Vân Hống ngay cả ngạc nhiên một hồi cũng không có, giống như hoàn toàn không có nghe thấy lời nói của hắn. Trái tim của Hứa Bình Hồng đột nhiên chìm xuống, hắn không dám tái chiến, vội vàng bứt ra muốn chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.