Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1648: Vào thành (1)




– Ngươi nói cái gì?
Nguyễn Tích Tuyền hoài nghi mình nghe lầm, khí thế trên người thoáng cái bạo khaỉ, chấn khiến bọn người Vu Võ Khâm đang nhìn có chút hả hê ở sau lưng bay ra mấy chục thước, vài tên thực lực khá thấp còn thổ huyết.
Bọn hắn cũng hoảng sợ không thôi, đều bất chấp thương thế của mình, mà nguyên một đám khiếp sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu, không nghĩ ra hắn sao lại nói ra loại lời muốn chết này.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Huyền khí bát giai đổi thi thể Võ Đế cao giai Hải tộc, không khác gì đoạt, ta thật sự cảm thấy xem thường ngươi đấy.
Lạnh, toàn bộ chung quanh lạnh lẽo nói không nên lời.
Người tiểu đội Chiến Nhận cũng vội lui ra mấy chục thước, Thần Tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, trước đó không lâu vừa có một tên Võ Đế lục tinh vẫn lạc, không thể tưởng được nhanh như vậy lại chết một người nữa.
Trong mọi người không hi vọng khai chiến nhất chính là Liêu Dương Băng, hắn cố gắng vãn hồi cục diện, nói:
– Tích Tuyền đại nhân, kính xin lấy đại cục làm trọng. Nếu không chuyện nơi này truyền lại Ma Thiên đại thành, đối với danh vọng của đại nhân sẽ có chỗ tổn hại đấy.
Nguyễn Tích Tuyền cả giận nói:
– Liêu Dương Băng, ngươi là thứ gì, còn dám uy hiếp ta?
Trong lòng Liêu Dương Băng cũng nổi lên lửa giận, thầm nghĩ: nếu không phải nguy cơ thành Bạch Xung còn có chỗ dùng đến ngươi, có quỷ mới cứu ngươi.
Thần sắc hắn kiên định nói:
– Nếu đại nhân không để ý thế cục mạo muội ra tay, ta nhất định sẽ bẩm báo việc này lên Ninh Hoài Thụ đại nhân.
– Tốt, tốt Liêu Dương Băng ngươi thực tốt, vì một tên Võ Tôn bát tinh vậy mà không tiếc đắc tội ta.
Nguyễn Tích Tuyền lạnh giọng nói:
– Chuyện hôm nay ta nhớ kỹ, sẽ tùy thời tìm các ngươi tính sổ.
Hắn thẹn quá hoá giận, ống tay áo phất một cái liền dẫn đầu bay vào thành Bạch Xung.
Liêu Dương Băng chụp mũ quá lớn, hắn quả thật sợ chuyện mình ép mua ép bán không thành mà giết người truyền về, vậy thì thật sự không còn mặt mũi gặp người rồi.
Khiến hắn tuyệt đối không thể tưởng được cũng nghĩ không thông chính là, Liêu Dương Băng này nhìn như lòng dạ sâu đậm, sao lại vì một con sâu cái kiến mà đắc tội mình.
Nguyễn Tích Tuyền sau khi suy nghĩ cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng cũng đã bình tĩnh lại, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt liếc qua phía Lý Vân Tiêu, muốn nhìn rõ ràng chi tiết người này.
Rất nhanh hắn liền phát hiện một tia không đúng, toàn bộ người tiểu đội Chiến Nhận đều bay ở phía sau hắn, hơn nữa trên mặt tất cả đều là vẻ kính sợ. Khiến lòng hắn chấn động nhất chính là Liêu Dương Băng vậy mà cũng bay ngang hàng với Lý Vân Tiêu, thậm chí còn ẩn ẩn ở đằng sau Lý Vân Tiêu một ít, giống như không dám vượt qua người này vậy.
Thân hình hắn đại chấn, vẻ nghi hoặc trong lòng càng đậm, trên mặt cũng đều là vẻ lo lắng.
Mọi người đã bay một hồi, lập tức cách thành Bạch Xung càng ngày càng gần, chỉ thấy có nhân ảnh đang chém giết trên không ngoài thành.
Ba gã võ giả Nhân tộc bị hơn mười tên Hải tộc vây quanh, từng bước ngộ hiểm, ba người không ngừng muốn giải vây quay về trong thành, mấy lần cố gắng đều là vô công mà về, chống cự càng ngày càng yếu.
Người cầm đầu đúng là thành chủ thành Bạch Xung, Qua Chính Tường. Ba người hắn hắn vốn là muốn phá vòng vây giải khai phong tỏa của Hải tộc, truyền tin tức về thành Hồng Nguyệt. Nhưng vừa ra khỏi thành đã bị tập kích, bị những Hải tộc toàn thân màu xanh lá kia vây quanh, muốn giết trở về thành cũng cực kỳ khó khăn.
Qua Chính Tường một kiếm càn quét qua, phẫn nộ chấn khai mấy tên Hải tộc, lộ vẻ cười sầu thảm nói:
– Không thể tưởng được Qua gia ta tọa trấn thành Bạch Xung mấy ngàn năm, hôm nay lại thành hủy người vong như vậy.
– Thành chủ đại nhân.
Hai người khác cũng bi phẫn không thôi, một người trong đó nói:
– Hai người chúng ta lát nữa sẽ thi triển một chiêu tuyệt kỹ, thành chủ đại nhân ngài phải nắm chặt thời gian phá vây về thành đấy.
Qua Chính Tường cả kinh, nhìn thần sắc kiên định của hai người kia, biết rõ bọn họ là muốn hi sinh bản thân nên vội vàng quát:
– Không thể, phải chết mọi người cùng nhau chết, dù sao trở về cũng là chờ chết.
Hai người kia khẩn trương, một có người nói:
– Chỉ cần thành chủ còn, thành Bạch Xung vẫn còn hi vọng.
Ba người đang tranh chấp thì đột nhiên trên người Hải tộc trước mắt truyền đến tiếng nổ mạnh “Rầm rầm rầm” liên tiếp, còn chưa chờ ba người kịp phản ứng thân thể đã hoàn toàn rơi xuống.
– Cái này.
Ba người cả kinh, rất nhanh đã thấy được người tới, mặc dù không biết là người phương nào, nhưng ít ra là nhân loại.
Qua Chính Tường trong lòng cuồng hỉ, liên tục nói:
– Đa tạ ân cứu mạng của chư vị đại nhân, chư vị đại nhân là…
Nguyễn Tích Tuyền giờ phút này còn đang suy nghĩ về chuyện Lý Vân Tiêu, trên mặt một mảnh lo lắng, hừ lạnh báo ra danh tự của mình, nói:
– Thành Hồng Nguyệt Nguyễn Tích Tuyền.
– A? Là đại nhân của thành Hồng Nguyệt.
Qua Chính Tường giờ khắc này cảm động cơ hồ muốn khóc, có luống cuống tay chân.
Sắc mặt Nguyễn Tích Tuyền lúc này mới thoáng dễ coi hơn một chút, nói:
– Sao chút Hải tộc này mà các ngươi cũng đánh không lại? Võ giả thành Bạch Xung đều rác rưởi vậy sao?
Qua Chính Tường đỏ mặt lên, thưa dạ nói:
– Là chúng ta vô năng, chư vị đại nhân kính xin vào thành, chúng ta nói chuyện tiếp.
Thì ra phong tỏa toàn bộ thành Bạch Xung chính là một Hải tộc cấp A Lục Điêu Tộc. Hiện giờ nhiệm vụ của bọn hắn vẫn chỉ ở giai đoạn điều động đại quân, hơn nữa không biết sâu cạn của thành Bạch Xung cho nên không cưỡng ép công thành, chỉ điều động cường giả tập kích, phá hủy Truyền Tống Trận tron thành, đồng thời phong tỏa không tiết lộ tin tức là được.
Nếu cảm thấy tài nguyên trong thành thiếu thốn, chỉ dựa vào một cái đại trận hộ thành để chèo chống thì sợ rằng đã sớm bị công phá rồi.
Qua Chính Tường là dưới tình huống vô kế khả thi mới nghĩ đến chuyện đột phá đi cầu viện, nếu không chờ đợi Hải tộc chính thức công kích, tuyệt đối sẽ dễ như trở bàn tay, đụng một cái liền diệt ngay.
Nguyễn Tích Tuyền nói:
– Trong thành có bao nhiêu Võ Đế? Bao nhiêu Võ Tôn? Đại trận hộ thành lại có thể chèo chống công kích trình độ thế nào?
Qua Chính Tường cười khổ nói:
– Không dối gạt đại nhân, thành Bạch Xung tuy rằng là trọng thành vùng duyên hải, nhưng cường giả Võ Đế trong thành chỉ có mười bảy người, lúc trước bị cường giả Hải tộc tập kích đã vẫn lạc năm người, hiện giờ chỉ có mười hai người, hơn nữa đều là Võ Đế đê giai. Võ Tôn đại khái hơn trăm người, cực hạn của đại trận hộ thành chỉ có thể ngăn trở công kích của một gã Võ Đế lục tinh thôi.
Sau khi đạt được tình báo như vậy, sắc mặt Nguyễn Tích Tuyền trở nên khó coi dị thường, quay người muốn rời đi, nói:
– Nhiệm vụ chuyến này của chúng ta chỉ là nghe ngóng tình huống thành Bạch Xung, hiện giờ đã biết được, cũng không cần phải lưu lại lâu nữa.
Qua Chính Tường lập tức mắt choáng váng, vội vàng nói:
– Đại nhân, thành Bạch Xung giờ phút này nguy cơ, đại nhân tuyệt đối không thể đi ah.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.