Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 162: Dị tượng




Trong mắt Lý Vân Tiêu hơi có chút xúc động, hắn đi tới trước một cái ghế trực tiếp ngồi xuống.
– Xem ra tình huống lúc trước ta nói, độ khả thi cực lớn. Bọn họ làm thực sự là không có sợ hãi, ôm cây đợi thỏ a!
Con ngươi của Trần Đại Sinh đột nhiên áp súc, sợ hãi nói:
– Ý của ngươi là, bọn họ ở trong ba cái trấn nhỏ kia bố trí lượng lớn cao thủ?
Lý Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh không lay động, lạnh nhạt nói:
– Không chỉ là cao thủ, hơn nữa khẳng định bố trí một trận pháp phạm vi lớn. Ta hoài nghi ba cái trấn nhỏ này tất cả đều bị bao phủ ở trong trận pháp, bằng không hơn một ngàn người đi vào, không thể không có một người gửi thư báo.
– Trận pháp?
Người ở đây đều sững sờ, ánh mắt dồn dập rơi vào trên người Cổ Vinh. Dưới cái nhìn của bọn họ, loại sự tình huyền diệu này, cũng chỉ có Thuật Luyện Sư mới có thể làm ra. Đại đa số người chỉ biết Cổ Vinh là Thuật Luyện Sư cấp hai đi theo đại quân, cũng không biết tình huống của Lý Vân Tiêu.
Trải qua phân tích như thế, nguyên bản mấy người Lý Vân Tiêu có cũng được mà không có cũng không sao, phản phất có vẻ càng ngày càng trọng yếu lên.
Trần Đại Sinh nghiêm nghị dò hỏi:
– Vậy nên làm thế nào cho phải?
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng thông báo.
– Đại soái, trên bầu trời mặt nam xuất hiện dị tượng!
– Dị tượng?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đột nhiên trong lòng Lý Vân Tiêu hơi động, từ chỗ ngồi bắn lên, phi thân đi ra ngoài.
Chỉ thấy trên bầu trời mặt nam, hiện ra đạo đạo hỏa vân, càng có kim quang ở trong đó lấp loé. Bỗng nhiên biến ảo thành một con Hỏa Phượng ở trên trời bay lượn, đảo mắt lại từ trong đám mây lao xuống, biến mất ở trên bầu trời phương nam.
Dĩ nhiên cùng dị tượng trong Giới Thần Bi giống như đúc!
Lý Vân Tiêu khiếp sợ không thôi, đột nhiên quát lên:
– Nguyên Tử Tấn đại nhân, vừa nãy Hỏa Phượng kia hạ xuống là nơi nào?
Nguyên Tử Tấn cũng bị dị tượng vừa nãy làm cho khiếp sợ, nghe được có người gọi hắn, sau khi trầm tư liền nói:
– Đó là Phi Phượng trấn, ba toà trấn nhỏ này đều tọa lạc ở dưới Phượng Hoàng Sơn, tương truyền trong núi có Phượng Hoàng, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật sự!
– Phượng Hoàng Sơn?
Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên co rút nhanh, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, tự lẩm bẩm:
– Thì ra là như vậy!
Trần Đại Sinh cả kinh nói:
– Vân Tiêu, ngươi biết gì rồi hả?
Lý Vân Tiêu phất phất tay, xoay người đi vào trong phủ thành chủ.
– Đi vào nói sau đi.
Rất nhanh, mọi người dựa theo vị trí của mình ngồi xuống, hết thảy ánh mắt đều rơi vào trên người Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta rốt cuộc biết là xảy ra chuyện gì. Vừa nãy dị tượng trên bầu trời kia, kỳ thực là điềm báo trước có báu vật xuất thế, bảo bối này nhất định cùng Phượng Hoàng có quan hệ. Lần này Bách Chiến quốc hành động, không hẳn là thật sự muốn xâm lược Thiên Thủy quốc, mục đích là ở bảo bối này.
Con ngươi của Tiêu Khinh Vương thu nhỏ lại, ngưng tiếng nói:
– Bảo bối có thể xúc động thiên địa dị tượng, chỉ ở trong một ít truyền thuyết nghe qua, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật sự! Nếu Thiên Thủy quốc chúng ta xuất hiện bảo bối, vậy dĩ nhiên không thể rơi vào tay Bách Chiến quốc.
– Không sai!
Trần Đại Sinh trầm giọng nói:
– Một lần điều động 800 ngàn đại quân che giấu, bảo bối này tất nhiên bất phàm! Việc này chúng ta không nên chậm trễ, vậy thì để đại quân mạnh mẽ công trấn! Ta không tin một trận pháp có thể nhốt được 800 ngàn đại quân!
Lý Vân Tiêu không tỏ ý kiến, đừng nói trận pháp vây 800 ngàn đại quân, coi như là vây khốn tám mươi ức hắn cũng đã gặp, này cơ bản là đến bao nhiêu chết bao nhiêu, trận pháp bất diệt, giết chóc không dứt. Nhưng Bách Chiến quốc không thể có thực lực cường đại như vậy, hắn trầm tư nói:
– Vẫn là hành sự cẩn thận cho thỏa đáng, nếu bọn họ dám trắng trợn làm như vậy, tất nhiên có chỗ dựa. Ta cảm thấy vẫn là trước tiên đi tra xét một phen thì tốt hơn.
– Tra xét?
Trần Đại Sinh trừng mắt, cười khổ nói:
– Thám báo ưu tú nhất tất cả đều một đi không trở lại, còn tra xét làm sao!
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười.
– Lần này liền để ta đi.
– Ngươi?
Trần Đại Sinh nhất thời trầm mặc, theo lý Lý Vân Tiêu xác thực là lựa chọn tốt nhất, nhưng ở trong lòng Trần Đại Sinh, an nguy của hắn so với 800 ngàn đại quân còn nặng hơn!
– Không thể!
Lạc Vân Thường lạnh lùng nói:
– Ta không đồng ý!
Nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng rốt cục lần thứ nhất mở miệng nói chuyện.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nhìn sang, nhưng gặp phải ánh mắt như lưỡi dao kia, sợ đến vội vàng rụt trở về, quay đầu đi.
– Như vậy đi, ta đi theo Vân thiếu, vấn đề sẽ không lớn a.
Tiêu Khinh Vương mở miệng cười nói:
– Huống hồ ta cũng muốn gặp bảo bối có thể xúc động thiên địa dị trượng, xem như là mở mang tầm mắt.
Lý Vân Tiêu từ chối nói:
– Không thể, ngươi nhất định phải có chí dương chân khí của Lạc lão sư trấn áp hàn độc, bằng không phản phệ ngược lại sẽ trở thành phiền toái, để Kế Mông theo ta liền được.
Lạc Vân Thường đột nhiên đứng lên, lớn tiếng cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi xem lời ta nói là không khí sao? Nơi này là hai quân đối chiến, ngươi sính anh hùng cái gì!
Mặc dù là quát mắng, nhưng tâm ý quan tâm lộ rõ trên mặt. Tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi môi khẽ nhúc nhích, truyền âm nhập mật.
Dáng dấp nổi giận của Lạc Vân Thường dịu xuống, đầy vẻ khó tin, hồ nghi nói:
– Thật sự?
Lý Vân Tiêu gật đầu cười khẽ.
Lúc này Lạc Vân Thường mới cau mày ngồi xuống, không nói nữa.
Tất cả mọi người một mảnh ngạc nhiên, con ngươi trừng đi ra, không biết hai người giao lưu cái gì, nhanh như vậy liền đạt thành hiệp nghị.
Trần Đại Sinh vẫn lo lắng nói:
– Vân Tiêu, ngươi thật sự quyết định đi?
– Đương nhiên!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Hiếm thấy có thứ tốt, làm sao cũng phải đi phát tài mới được.
Trần Đại Sinh gật đầu nói:
– Đã như vậy, vậy ta cũng không ngăn trở ngươi, nhớ phải lấy an toàn làm trọng!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta đi.
Hắn cùng Kế Mông trong nháy mắt biến mất ở trong phủ thành chủ, tất cả mọi người đều thấy hoa mắt, nhất thời ngạc nhiên.
Lạc Vân Thường nhìn thân ảnh biến mất ngoài cửa, trong mắt lộ ra vẻ thân thiết nồng đậm.
Hai người lao nhanh, so với tuấn mã còn nhanh hơn mấy lần, Phượng Hoàng Sơn cách An Vĩnh trấn chỉ hơn một trăm dặm, sau nửa canh giờ, liền mơ hồ nhìn thấy mô hình Phi Phượng trấn. Lúc này mới chậm lại bước chân.
Hai mắt của Lý Vân Tiêu ngưng lại, nhìn trên bầu trời xa xăm. Trong khoảnh khắc, từng đạo từng đạo thần thức điên cuồng từ trong cơ thể tản ra, hướng về Phi Phượng trấn phóng ra.
Thần thức của hắn so với Thuật Luyện Sư cấp hai còn muốn mạnh mẽ, rất nhanh xung kích bầu trời Phi Phượng trấn, lập tức bị một luồng lực lượng kỳ dị ngăn trở, không cách nào thâm nhập nửa phần.
– Hừ!
Lý Vân Tiêu lạnh rên một tiếng.
– Đồng thuật… Yêu Nguyệt!
Hai con mắt của hắn biến thành trăng lưỡi liềm đỏ như màu máu, rất nhanh tình hình trong trấn nhỏ bắt đầu hiện lên ở trong con ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.