Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 160: Cửu Dương chân pháp (1)




– Tuân lệnh!
Đinh Bách lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Trần Đại Sinh hạ lệnh:
– Nguyên Tử Tấn, ngươi dẫn dắt hết thảy thành vệ quân phụ trách sự vụ hậu cần, sinh hoạt thường ngày của đại quân. Người còn lại từng người trở lại chờ lệnh, chờ Đinh Bách điều tra được tin tức lại tính tiếp.
Sau khi lâm thời hội nghị giải tán, từng người đều tìm địa phương nghỉ ngơi. Ngược lại dân trong thành toàn bộ đi hết rồi, ai chiếm liền quy ai. Lý Vân Tiêu đã sớm phái Kế Mông đi chiếm một gian tiểu viện, đủ mấy người bọn họ ở.
Trở lại tiểu viện, Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy cả người không dễ chịu, xoay người nói:
– Lạc lão sư, ta đã đến, không cần đưa, ngài trở về đi thôi.
Lạc Vân Thường đánh giá tiểu viện, khẽ vuốt mái tóc, lạnh nhạt nói:
– Ta còn không tìm được chỗ đặt chân, nơi này của các ngươi rất lớn, ta liền ở đây đi.
– A?
Lý Vân Tiêu ngẩn ra.
– Này không hay lắm a? Đã ở đầy, không đủ...
Mộng Vũ vừa vặn đi ra, nghe thấy hai người nói chuyện, nhất thời cao hứng nói:
– Không sao Vân thiếu, liền để Lạc lão sư ở cùng ta đi, vừa vặn trong phòng ta giường rất lớn.
Lý Vân Tiêu mạnh mẽ trừng nàng một chút, cả giận nói:
– Giường ngươi rất lớn? Nếu không ta cũng tới cùng ngươi chen một chút? Ta vừa vặn không có chỗ ở đây này!
Mộng Vũ đỏ mặt lên, giận dỗi chạy đi.
Ánh mắt của Lạc Vân Thường phát lạnh, trên mặt hiện ra một tia giận dữ, lạnh lùng nói:
– Nhìn dáng vẻ của ngươi, thật giống như không hoan nghênh ta vào ở lắm?
– Nào có, hoan nghênh đến cực điểm! Chỉ sợ địa phương đơn sơ, lão sư ở không quen.
Lý Vân Tiêu vội vàng dùng tay làm dấu mời, lệnh thủ hạ đi quét tước một gian phòng hảo hạng.
Lạc Vân Thường khẽ gật đầu nói:
– Như vậy liền tốt. Vân Tiêu, ngươi theo ta lại đây, ta có lời muốn hỏi ngươi.
Nàng trực tiếp đi vào một gian phòng ngủ, chính là nơi ở của Lý Vân Tiêu, tiện tay đóng cửa lại, tựa hồ còn cảm thấy không đủ kín, đầu ngón tay bấm quyết, bay ra vài đạo quyết ấn.
Lý Vân Tiêu nhận ra đây là pháp ấn ngăn cách nghe trộm, hiện tại trong phòng thành một không gian phong kín, coi như la rách cổ họng cũng sẽ không có người nghe thấy. Hắn nhìn ánh mắt Lạc Vân Thường nhìn chằm chằm mình, trong lòng nhất thời hoảng hốt, thầm nghĩ: nàng đây là muốn làm gì? Không phải là muốn Bá Vương ngạnh thượng cung với ta chứ?
Nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt trần cùng khí chất đặc biệt của Lạc Vân Thường, còn có hương thơm xử nữ nhàn nhạt truyền đến, nhất thời nội tâm dập dờn một trận, thầm nói: Thôi thôi, hai ta trong lúc đó tu vi cách biệt quá lớn, coi như ta toàn lực phản kháng phỏng chừng cũng uổng công vô ích, ngày hôm nay liền để ngươi thực hiện được đi.
Hắn nhất thời nhắm hai mắt lại, chờ mong thời khắc hạnh phúc này.
– Làm sao? Không dám nhìn ta?
Lạc Vân Thường nhẹ nhàng cười một tiếng, nét cười của nàng rất có sức cuốn hút, như Bách Hoa nở rộ, không khí cũng có vẻ hơi rõ ràng lên, chỉ là bình thường cười quá ít.
Lý Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, mở mắt ra nói:
– Không phải, chẳng qua là cảm thấy hồi hộp. Xem ra lão sư chuẩn bị tâm lý rất đủ a.
– Ân…
Lạc Vân Thường nhẹ ân một tiếng, ôn nhu nói:
– Ta nghĩ rất lâu, lúc này mới tìm đến ngươi.
Lý Vân Tiêu căng thẳng hoạt động hai tay, chà xát tay, cười nói:
– Ha ha, không hổ là lão sư! Ta là căng thẳng gần chết đây, đến đây đi, nắm chặt thời gian một chút.
Hắn bắt đầu cởi quần áo.
Lạc Vân Thường sững sờ, dại ra nói:
– Ngươi... ngươi làm cái gì vậy?
– Cởi quần áo a, không cởi quần áo làm sao... khà khà.
Lý Vân Tiêu vỗ đầu mình một cái.
– Ai nha, ta đã quên. Ta là nam nhân, nên chủ động một chút, trước tiên cởi áo cho lão sư mới đúng.
Hắn khoác quần áo lại, tiến lên muốn đi cởi đai lưng của Lạc Vân Thường.
Sát khí!
So với sát khí của La Ma Diễn Na còn muốn mãnh liệt!
Cả người Lý Vân Tiêu phát lạnh, một luồng hàn khí từ bàn chân trực băng tới trán. Một cái tay đứng ở trước đai lưng của Lạc Vân Thường, phảng phất thân thể kết thành tầng băng, khó có thể nhúc nhích nửa phần. Một luồng sát khí ngất trời trực tiếp tràn vào trong ý thức của hắn, cả người như rơi xuống vực sâu!
– Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Lạc lão sư muốn chơi biến thái?
Ầm!
Một lưỡi búa khổng lồ hiện lên trên không trung, hào quang chói lọi, thật giống một chiếc cự hạm, căng kín toàn bộ gian nhà.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu chấn động trong lòng, ngơ ngác cả kinh nói: Cái này cũng quá ác chứ? Ai gánh vác được?
Ầm ầm ầm!
Ngay thời điểm hắn nghi ngờ không thôi, sắc mặt Lạc Vân Thường âm trầm chảy ra nước, chuôi chiến phủ ầm ầm hạ xuống, như Thái Sơn áp đỉnh, trong nháy mắt đập mạnh!
May là mặt trái lưỡi búa hướng dưới, đột nhiên hai tay của Lý Vân Tiêu nâng lên, không có chút hồi hộp nào bị đập vào trong hầm, một gian phòng hoàn toàn sụp lún xuống!
Một cái hang lớn, đen nhánh sâu không thấy đáy nổi lên, cả người Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Sắc mặt Lạc Vân Thường tái nhợt, tức giận đến cả người run rẩy, quay về trong hố đen cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, nếu không phải ngươi là đệ tử của hắn, ngày hôm nay chính là giờ chết của ngươi!
Nàng đưa tay chộp một cái, búa lớn trên không trung nhất thời hóa thành hình thái nhỏ xíu, bay vào trong tay, kiên quyết rời đi.
Ở trong hố sâu, Lý Vân Tiêu máu me khắp người nằm ở bên trong, lầm bầm lầu bầu cười khổ nói:
– Không phải chơi sm sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nói thẳng rõ ràng có được hay không? Cô nãi nãi của ta!
Trong đầu hắn linh quang lóe lên, tự nói:
– Đệ tử của hắn? Đệ tử của hắn..., ai nha, đúng rồi! Nàng không phải đoán ra thân phận của ta, mà cho rằng ta là đệ tử của Cổ Phi Dương, chẳng trách! Ai nha, bị đánh oan rồi!
Đám người Kế Mông rất nhanh liền vọt vào, nhìn Lạc Vân Thường trên mặt phảng phất như có một tầng sương lạnh vạn năm đi ra ngoài, cả người đều run lên một cái, cảm thấy một trận phát lạnh. Sau đó từng cái từng cái nhảy vào trong hố, cứu Lý Vân Tiêu ra.
Mộng Bạch một mặt mờ mịt nói:
– Sư phụ, tại sao Lạc lão sư phát hỏa lớn như vậy?
Ánh mắt Trần Chân sáng lên, cả kinh nói:
– Vân thiếu, y phục của ngươi làm sao cởi ra? Oa, ngươi không phải là muốn...
Hắn đột nhiên che miệng mình, trợn mắt lên không thể tin tưởng, lập tức giơ ngón tay cái lên, vạn phần khâm phục nói:
– Lợi hại, lợi hại! Khoảng thời gian này tới nay, biểu hiện của ngươi chói mắt kinh người như vậy, ta cũng không có kính phục ngươi như ngày hôm nay!
Hàn Bách cũng là đầu đầy mồ hôi lạnh, cẩn thận nói:
– Vân thiếu, mang binh đánh giặc là khổ bức, nhưng bên cạnh ngươi không phải còn có Mộng Vũ sao. Cũng không cần gan to bằng trời...
Hắn vừa nghĩ tới, nhất thời cả người run lên một cái, phảng phất Lạc Vân Thường đang ở phía sau nhìn hắn, lời sau cũng không dám nói nữa.
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi.
Mộng Bạch thì lại nháy mắt, một mặt vô tội nói:
– Các ngươi đến cùng nói cái gì? Tại sao lại kéo tỷ tỷ ta lên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.