Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1593: Thoát đi (2)




– Chuyến đi thành Phong Linh này ta rất vui sướng, về sau còn có thể thường xuyên đến chơi, chư vị xin tạm biệt, hẹn gặp lại.
Lý Vân Tiêu cười phất phất tay, liền hóa thành một đạo lôi quang xông qua lỗ hổng đang dần khôi phục lại như cũ kia.
– Tiểu tử đáng chết.
Luật Thực Nguyên lập tức xông tới, nhưng một kiếm lại chỉ chặt đứt tàn ảnh, hắn nổi giận hét lớn một tiếng, cũng phi thân lên, lao về phía Lý Vân Tiêu.
Người Luật gia cũng như gặp phải khuất nhục lớn, cũng muốn truy kích theo nhưng lại bị Luật Thúc Bảo ngăn lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ sầu lo nồng đậm, nói:
– Để tộc trưởng đại nhân đi là được rồi, nhiều thêm đám các ngươi cũng không nhiều, thiếu các ngươi cũng không ít, chỉ là...
Lời hắn chợt ngừng, câu nói kế tiếp không ra khỏi miệng, chỉ là trong lòng thầm thở dài nói với bản thân: chỉ là nếu không thể chém giết người này, sợ rằng đã chôn xuống đại họa cho Luật gia mất rồi.
Sau khi Lý Vân Tiêu hóa thành một đạo lôi quang trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm, đặc biệt là sau khi tu luyện Lôi Quyết, tốc độ so với trước chỉ có nhanh hơn chứ không chậm, sợ rằng ngay cả Huyết Độn Thuật của Huyết Thần Cung cũng đừng mơ đuổi theo kịp hắn.
– Ồ?
Sau khi Lý Vân Tiêu phi độn được một lúc, không khỏi chấn động, hắn hoảng sợ phát hiện Luật Thực Nguyên kia vậy mà theo sát phía sau, thần thức trực tiếp tập trung hắn, một mực đều không mất dấu
– Cái này, cái này không phù hợp lẽ thường a!
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên một hồi, thiên hạ hôm nay, trừ phi là tu luyện đến cấp bậc Võ Đế cửu tinh, có thể chín thức Súc Địa Thành Thốn, Chỉ Xích Thiên Nhai, nếu không dưới Võ Đế cửu tinh căn bản không có khả năng có người có thể bay kịp hắn a.
Lý Vân Tiêu chỉ cổ quái một lúc, sau đó cũng không dám dừng lại lâu nữa, lần nữa hóa thành lôi quang phi độn lên.
Vốn hắn định tìm một thành trì nhỏ bé ở phụ cận, thông qua mấy lần đi vòng rời khỏi đây, nhưng giờ xem ra chỉ có thể trực tiếp chạy trốn rồi.
Sau khi rời khỏi thành Phong Linh chính là đại địa rộng lớn bao la bát ngát.
Toàn bộ Thiên Võ Giới thập phần rộng lớn, giữa mỗi tòa thành trì không biết kéo dài bao nhiêu vạn dặm, muốn thông qua phi hành để đến đích, mặc dù là cường giả cũng khó có thể tính ra thời gian. Tùy ý giữa hai thành có thể là hoang vu, có thể là sa mạc, cũng có thể là rừng rậm, còn có thể là địa hình cổ quái nào đó, tóm lại rất ít khi có người trực tiếp bay đi, trừ phi là cố ý đi ra lịch lãm rèn luyện.
Cho nên trên đường cách thành Phong Linh càng ngày càng xa, cũng chỉ có hai đạo quang mang của Lý Vân Tiêu và Luật Thực Nguyên đang dốc toàn lực lao về phía trước, ngươi truy ta đuổi, hoàn toàn đạt thế cân bằng.
Mỗi lần Luật Thực Nguyên sắp dầu hết đèn tắt, định buông tha cho, dừng lại nghỉ ngơi thì Lý Vân Tiêu ở xa xa cũng dừng lại nghỉ ngơi, vì vậy một lát sau Luật Thực Nguyên lần nữa phấn khởi tiến lên, Lý Vân Tiêu lại chạy, hai người cứ ngươi truy ta đuổi đứt quãng như vậy, trực tiếp tiến vào trong một mảnh sa mạc cực lớn.
Rốt cục, Lý Vân Tiêu trong lòng quét ngang, trực tiếp ngừng lại phía trước, đáp xuống vào trong sa mạc, lấy ra đại lượng đan dược nuốt vào.
Một lát sau, Luật Thực Nguyên cũng trực tiếp bay xuống, sắc mặt thập phần trắng bệch, nhìn qua Lý Vân Tiêu cũng đang kiệt sức, lạnh giọng nói:
– Tiểu tử, sao không chạy nữa đi?
Lý Vân Tiêu lúc này mới phát hiện bí mật độn quang của Luật Thực Nguyên dĩ nhiên là một kiện huyền khí phi hành gắn vào phía sau hắn, không biết là hai cánh của yêu thú gì, trên đó là tầng tầng lớp lớp lông vũ màu đen, trên mỗi một cây lông vũ đều hiện ra vòng xoáy nho nhỏ, thổi tan đi không khí bốn phía.
Luật Thực Nguyên vừa hạ xuống dưới, thu cặp huyền khí kia lại, trên không trung đã lập tức bay xuống không ít hắc vũ. Hiển nhiên là do huyền khí này đã bị hắn thúc dục đến cực hạn, nên tuổi thọ sử dụng cũng giảm đi nhiều.
Lý Vân Tiêu điều tức vài hơi, lạnh lùng nói:
– Sao hả, ta không chạy ngươi sao cũng không đuổi nữa?
Trong mắt Luật Thực Nguyên hiện lên sát cơ, lạnh giọng nói:
– Chạy cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu, cho dù chân trời góc biển ta cũng sẽ đuổi theo ngươi. Sớm muộn cũng phải chết, cần gì khiến bản thân trước khi chết còn phải chịu đau khổ chứ?
Lý Vân Tiêu mỉa mai, cười khinh nói:
– Thành Phong Linh là địa bàn của ngươi ngươi cũng không làm gì được ta, hiện giờ trong mảnh sa mạc này, ngươi chẳng lẽ có thể làm khó dễ ta sao?
– Hừ.
Luật Thực Nguyên cười lạnh nói:
– Nếu ngươi đã có lòng tin chạy trốn như vậy, vậy sao dừng không trốn nữa thế? Lần này phi độn tựa hồ còn chưa tới cực hạn của ngươi mà?
Hai người thông qua không ngừng truy đuổi, trên cơ bản cũng đã biết tiêu hao và tốc độ khôi phục của nhau thế nào rồi.
Lý Vân Tiêu lãnh đạm nói:
– Đương nhiên không đạt tới, ta dừng lại chính là vì giết ngươi a!
Luật Thực Nguyên sửng sốt một chút, hắn nhìn bộ dáng chắc chắn của Lý Vân Tiêu, nhịn không được cười ha hả, nói:
– Haha, ha ha, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn giết ta? Ha ha, lặp lại ta nghe thử, ta thật không nghe lầm đấy chứ?
Hắn cười có chút đau bụng.
Trong mắt Lý Vân Tiêu vẫn rét lạnh như băng, duỗi ngón tay ra trực tiếp chỉ vào hắn nói:
– Ta nói, ta muốn giết ngươi ah, lâu la.
Tĩnh, toàn bộ trong sa mạc ngoại trừ từng cơn gió nóng rát ra thì vô cùng yên tĩnh.
Dáng cười của Luật Thực Nguyên đã không thấy đâu nữa, dần trở nên băng lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, sau một lúc mới lên tiếng:
– Tốt, nếu đã gọi ta là lâu la, xem ra ngươi thật sự hạ quyết tâm đánh một trận với ta rồi?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Quyết tâm này thật sự có chút khó hạ, nếu không phải ngươi đuổi ta gắt gao, mọi người vốn có thể cùng chơi đùa vui vẻ rồi
Luật Thực Nguyên ngưng giọng nói:
– Vô luận ngươi có át chủ bài gì thúc đẩy ngươi dám đánh với ta một trận, ta đều không thể không bội phục dũng khí của ngươi.
Quyết tâm của Lý Vân Tiêu quả thật khiến hắn lắp bắp kinh hãi, theo hắn thấy thì chỉ cần không ngừng trốn chạy như thế, Lý Vân Tiêu vẫn có cơ hội đào thoát rất lớn, nhưng hắn vẫn buông tha, mà lựa chọn liều chết đánh một trận cơ hồ không có bất kỳ phần thắng nào cả.
Lý Vân Tiêu cũng chỉ muốn thử một chút thôi. Dù sao đánh không lại có thể tiếp tục trốn, dù sao đối phương là chủ nhân một nhà, nắm giữ thành Phong Linh trên vạn năm, không có vài món át chủ bài lợi hại thì không thể nào.
Ví dụ như kiện huyền khí phi hành tụ đầy phong chi quy tắc kia chính là vật muôn vàn khó cầu, có trời mới biết hắn có còn bảo bối nào khác không.
Nếu thật sự hạ quyết tâm đánh một trận, hắn nhất định sẽ hao hết toàn bộ tinh lực đối phương, sau đó triệu ra tất cả tay chân trong Giới Thần Bi, như vậy phần thắng sẽ rất lớn.
Hai người cứ như vậy giằng co nhau trong sa mạc, đều đang liều mạng hấp thu nguyên khí, khôi phục tinh lực của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.