Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 157: Một đường phát tài (1)




Trần Đại Sinh hơi nhướng mày, ôm hai tay trầm tư nói:
– Thủy Xương Thành Thành chủ Trác Hồng Quang cũng là người của đại vương tử Tần Dương, chúng ta vào thành cũng sẽ không cho sắc mặt tốt gì, miễn tự chuốc nhục nhã, truyền lệnh xuống, trực tiếp đi đường vòng tiến lên. Phía trước cách trăm dặm có một khẩu trấn, đến đó nghỉ ngơi lấy lại sức.
– Tuân lệnh!
Người kia lĩnh mệnh đang muốn lui ra.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến.
– Chậm đã!
Liền nhìn thấy bóng người Kế Mông đi vào trong soái trướng, hắn ôm quyền nói:
– Đại soái, Vân thiếu mới vừa nói, Thủy Xương Thành này chính là người của đại vương tử Tần Dương, hắn muốn cho đại quân dừng lại, để ta mang theo học sinh quân vào lấy chút lương thực.
– Lấy chút lương thực?
Trần Đại Sinh sững sờ, hồ nghi nói:
– Trong quân lương thảo không đủ sao?
Hắn cũng không biết sự tình Lý Vân Tiêu đem phủ thành chủ của Phổ Dương Thành cạo sạch sẽ.
Kế Mông cũng hiếm thấy lộ ra ý cười nói:
– Khà khà, chính là cùng người của đại vương tử mượn ít tiền tiêu.
Té xỉu!
Lần này mấy người đều hiểu rõ, Trần Lâm cả giận nói:
– Chúng ta là quân chính quy của quốc gia, không phải giặc cướp! Sao có thể...
Đột nhiên Trần Đại Sinh làm cái thủ thế, ngăn cản Trần Lâm nói tiếp, trầm tư một lát mới nói:
– Hiện tại chính là thời điểm tranh cướp vương vị, đả kích kẻ địch bỏ thêm vào mình cũng là chuyện tốt. Cho các ngươi một nén hương thời gian, đi nhanh về nhanh!
Hắn đồng thời hạ lệnh:
– Đại quân ở ngoài thành nghỉ ngơi một nén nhang!
Kế Mông cười to nói:
– Không cần một nén nhang, một khắc liền về!
Dưới chân hắn lướt nhẹ, bay lên không.
Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương đều không còn gì để nói, cảm thấy đại soái quá mức sủng ái Lý Vân Tiêu, ngay cả loại hành vi trái pháp luật này cũng có thể làm ra. Này đặt ở trước đây, là căn bản không thể tưởng tượng.
Rất nhanh 800 ngàn đại quân ngừng lại ở ngoài thành, dồn dập tự chỉnh đốn. Kế Mông mang theo hai ngàn học sinh quân hướng trong thành phóng đi.
Binh lính gác cổng vừa nhìn thấy trận thế này, nào dám ngăn cản.
Hơn hai ngàn người cũng rất có quân kỷ, sau khi vào thành liền bay thẳng đến phủ thành chủ.
Để mọi người vui khôn tả chính là, hôm nay Thành chủ Trác Hồng Quang đang nạp tiểu thiếp phòng hai mươi bảy, người chúc mừng đều mang theo lễ vật, một mặt vui sướng. Trác Hồng Quang cũng mặc đại hồng bào, nắm tay tiểu thiếp mới mười bốn tuổi đang bái đường.
Một tên gia đinh đầy mặt mồ hôi lạnh chạy vào, vội vàng ở bên tai Trác Hồng Quang thấp giọng nói:
– Thành chủ đại nhân, không tốt. Bên ngoài đột nhiên đến lượng lớn quân đội, đang đứng ở ngoài cửa phủ chúng ta!
Trác Hồng Quang sững sờ, lập tức suy tư nói:
– Có khi là vị tướng quân nào đó cũng tới chúc mừng bổn thành chủ? Chung quanh đây thật giống như không có nơi trú quân gì a?
Ngay thời điểm hắn ngờ vực bất định, âm thanh của Kế Mông truyền vào.
– Đại quân Đông chinh đi ngang qua quý địa, chuyên tới mượn chút tiền lương. Trác thành chủ cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến chúng ta. Tự chúng ta lấy chút tiền liền đi.
Rất nhanh hơn hai ngàn học sinh quân vọt thẳng vào trong phủ, ngay cả trên đại sảnh cũng chạy vào hơn mười người, ngay ở trước mặt hết thảy người chúc mừng, đem quà tặng chồng chất cả sảnh đường quét đi sạch sành sanh.
Chờ thời điểm Trác Hồng Quang phản ứng lại, hơn hai ngàn học sinh quân từng cái từng cái dáng vẻ vui sướng, chuẩn bị rời đi.
Hắn giận tím mặt, đang muốn dẫn người vây bắt, Kế Mông lạnh lùng quét ra một chiêu kiếm, toàn bộ Vọng Nguyệt lâu, kiến trúc cao nhất trong Thành chủ phủ ầm ầm sụp xuống.
Một kiếm khuynh lâu!
Lần này tất cả mọi người đều sợ đến dại ra, trong thành tên thống lĩnh mạnh nhất cũng chỉ là cửu tinh Đại vũ sư, thấy vậy liền trốn biệt, hiện cũng không dám hiện. Người còn lại càng không dám nói một tiếng, trơ mắt nhìn hơn hai ngàn tên học sinh quân vui vẻ ra đi.
Quả nhiên không tới một nén nhang thời gian, Kế Mông liền mang đám người trở lại trong đại quân. Hắn đi tới ngoài soái trướng, mặt tươi cười nói:
– Đại soái, có thể tiếp tục hành quân!
Trần Đại Sinh cười ha ha nói:
– Xem dáng dấp của ngươi, thu hoạch không ít chứ? Vơ vét bao nhiêu kim tệ?
Hàn Thiên Phương cũng khẽ cười nói:
– Tuy rằng Thủy Xương Thành không giàu có bằng Phổ Dương Thành, nhưng cũng là một trong chủ thành của Thiên Thủy quốc. Ta đoán các ngươi ít nhất vơ vét mấy trăm ngàn kim tệ, thậm chí hơn triệu.
Trần Lâm cả kinh nói:
– Hơn triệu? Nhiều như vậy?
Hắn một mặt ảo não.
– Sớm biết ta cũng đi tới!
Kế Mông cười ha ha nói:
– Không bao nhiêu, còn không bằng một phần mười của Phổ Dương Thành.
– Móa! Phổ Dương Thành các ngươi cũng vơ vét!
Trần Đại Sinh trợn mắt nói:
– Chẳng trách xe nhẹ chạy đường quen, nơi này đến cùng lấy bao nhiêu?
Kế Mông nghĩ nghĩ nói:
– Không có cẩn thận kiểm kê, chỉ là kim tệ thì hơn 30 triệu. Các loại kỳ trân dị bảo khác, đại khái cũng đáng giá một, hai ức.
– Cái gì? 30 triệu kim tệ! Một, hai ức trân bảo!
Hàn Thiên Phương trực tiếp đem đầu lưỡi của mình cắn một cái, đau đến há mồm gào gào gọi bậy.
Con ngươi của Trần Đại Sinh cũng rơi trên mặt đất, cả kinh nói:
– Toàn quốc một năm chi quân phí cũng mới mười ức kim tệ! Tại sao có thể có nhiều tiền như vậy?
Trần Lâm hầu như muốn điên rồi, phát điên nói:
– Ngươi mới vừa nói này vẫn chưa tới một phần mười của Phổ Dương Thành?
Chỉ có Tiêu Khinh Vương cùng Lạc Vân Thường đối với tiền tài quan niệm cực kỳ đạm bạc, chỉ là hơi giật mình, liền mỉm cười.
Hàn Thiên Phương gào khóc nói:
– Đại soái, chúng ta rút quân về, lại đi Phổ Dương Thành một lần a.
Trần Đại Sinh ngây người như phỗng, hắn xốc mành che lên, chỉ thấy bên ngoài hơn hai ngàn học sinh quân từng cái từng cái vui sướng, sĩ khí tăng vọt, trên mặt mỗi người đều tràn trề nụ cười hạnh phúc.
Kế Mông cười nói:
– Ta phải đi về cùng Vân thiếu phục mệnh.
Hắn trực tiếp nhảy lên một cái, liền rơi vào trên chiến xa của Lý Vân Tiêu.
– Cha!
Trần Lâm cũng gào khóc nói:
– Đời ta chưa từng thấy nhiều kim tệ như vậy, tương tự là xuất chinh, người ta lần thứ nhất mang binh đánh giặc, sau khi trở về sợ là trực tiếp thành người giàu nhất toàn quốc. Chúng ta cũng mang binh đánh giặc, nhiều năm như vậy, lại nghèo rớt mồng tơi!
– Đúng đấy, đại soái!
Hàn Thiên Phương cũng vẻ mặt đau khổ, ai oán nói:
– Làm Tướng quân nhiều như vậy năm, ngoại trừ quân lương ra, liền chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Lúc nào mới có thể giàu có về hưu a.
Trần Đại Sinh buồn bực mất tập trung, vỗ vào trên bàn một cái, quát lên:
– Lấy địa đồ đến!
Nhất thời có sĩ quan lấy ra một tấm hành quân đồ, ở trên mặt bàn trải ra. Trần Lâm không rõ vì sao nói:
– Cha, lấy quân đồ làm gì?
Trần Đại Sinh vung tay lên, đưa mắt rơi vào trên hành quân đồ, cẩn thận nhìn xem.
– Nhìn phía trước còn có mấy thành trì là thế lực của đại vương tử, một, hai, ba, bốn....
Hắn từng cái từng cái đếm lên, Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương nhất thời té xỉu, nhưng rất nhanh liền hưng phấn lên, hai mắt đều là kim tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.