Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 149: Chém giết (1)




– Này, đây là cái gì?
Thương Lập Quần trợn to mắt, cỗ sát khí thấm vào cốt tủy, khiến cho người sởn cả tóc gáy kia, để hắn cũng cảm thấy kinh hãi không thôi. Giờ khắc này ngón tay nhàn nhạt ở trên không phương trận kia, càng khiến cho ngực đau buồn, có cảm giác muốn phun máu.
– Giết!
Ở dưới một tiếng rống to, sĩ khí của hơn hai ngàn người tăng cao, từng cái từng cái hai mắt đỏ bừng hướng về mặt nam xung kích, rất nhanh liền nhảy vào trong bốn mươi vạn đại quân, chỗ đi qua giống như đậu hũ sụp xuống. Hơn hai ngàn tên học sinh tựa hồ chưa từng động thủ, vẻn vẹn chỉ là tử khí, liền đem lượng lớn binh lính nuốt chửng vào, người ngăn cản tan tác tơi bời!
Thương Lập Quần đột nhiên giận dữ hét:
– Ngăn trở, ngăn trở! Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ngăn trở!
Hắn ngơ ngác phát hiện, phương trận hơn hai ngàn người này giống như một máy xay thịt, binh lính lọt vào toàn bộ bị cắn giết không còn một mống!
Con ngươi của Lý Dật cũng trợn to, thâm độc nói:
– Lý Vân Tiêu này quả nhiên là yêu nghiệt, không nhanh chóng diệt trừ, tương lai tất thành họa lớn! Phương trận yêu dị này chính là lấy hắn làm chỉ huy, chỉ có diệt hắn, mới có thể loại bỏ phương trận
Thương Lập Quần cũng phát hiện điểm ấy, quát lên:
– Việc này không nên chậm trễ, ta ngăn cản Kế Mông. Các ngươi chém giết Lý Vân Tiêu!
Hắn nói xong liền phi nhanh ra, cầm một thanh chiến đao hướng Kế Mông chém tới!
Lý Dật thầm chửi một câu “cáo già!”, thân phận của Lý Vân Tiêu Thương Lập Quần cũng biết, tuy đã là trận doanh đối lập, nhưng nếu chết ở trên tay hắn, Lý Thuần Dương cùng Lý Trường Phong còn không lột da hắn mới lạ? Coi như là đại vương tử cũng chưa chắc giữ được hắn.
– Hai vị sư huynh, lần này nhất định phải giết người kia! Người này trời sinh chính là khắc tinh của chúng ta, nếu hắn không chết, không chỉ có chúng ta gặp xui xẻo, sợ là đại kế của sư phụ cũng bị hắn làm hư!
– Không sai, ta cũng thấy người này quá mức yêu dị! Sư đệ nghỉ ngơi đi, hai chúng ta lên là được rồi!
Quảng Nguyên Giáp cùng Ngư Nguyên Văn đồng thời xuất hiện ở trên chiến xa, một mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Lý Dật gật đầu nói:
– Nguyên bản chỉ cần một vị sư huynh ra tay liền có thể, nhưng người này quá mức yêu dị, vẫn là hai vị sư huynh đồng loạt ra tay, như vậy mới có thể bảo đảm hắn chắc chắn phải chết!
– Yên tâm đi, chúng ta tiến lên!
Hai người mang theo trường binh, bay lên trời, khí thế hùng hổ hướng về Lý Vân Tiêu giết đi.
Kế Mông một chiêu kiếm ngăn trở Thương Lập Quần, nhất thời phát hiện hai người Quảng Nguyên Giáp nhằm về phía Lý Vân Tiêu, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, trong đôi mắt lộ ra sát ý tàn nhẫn, nhanh vọt tới. Nhưng Thương Lập Quần vốn là nhị tinh Vũ Quân, so với hắn mạnh hơn một bậc, nơi nào sẽ chịu bỏ qua, huy động một thanh chiến đao, ngăn cản hắn gắt gao.
– Vân thiếu cẩn thận!
Hắn không cách nào cứu viện, chỉ có thể lo lắng hô to một tiếng.
Lý Vân Tiêu đã sớm phát hiện hai người kia, lớn tiếng quát:
– Mọi người đồng tâm hướng về mặt nam phóng đi, không cho phân tâm!
Dưới chân hắn nhẹ nhàng điểm lên, trực tiếp bay lên trời, cũng hướng về mặt nam chạy. Mạnh mẽ chống đỡ hai vị Vũ Quân, hắn mới không ngu như vậy! Học sinh quân chỉ có thể xông ra chỗ hổng, hướng mặt nam chạy đi, dựa theo thời gian dự tính, rất nhanh đại quân của Trần Đại Sinh liền có thể chạy tới. Đến thời điểm đó chính là thời gian phản kích!
– Muốn chạy trốn?
Quảng Nguyên Giáp cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay mang theo một chuỗi bông tuyết, trực tiếp phá không đâm đi. Hắn chính là Vũ Quân cường giả hàng thật đúng giá, dưới một thương trực tiếp phá tan không khí, toàn bộ trời cao đều bị đông cứng, hóa thành một đạo băng kiều, hướng về trên người Lý Vân Tiêu hạ xuống.
– Hừ, muốn giết ta, trước hết giết người mình đi!
Hắn bóng người lấp lóe bên dưới, khẽ quát một tiếng, “Di Hình Hoán Ảnh, Nguyệt bộ!
Cả người hắn vọt thẳng vào trong đại quân Kim Sư quân đoàn, ở trong đám người hỗn loạn qua lại lấp lóe. Hàn Băng chi kiều của Quảng Nguyên Giáp trực tiếp truy kích, nhất thời giết nhầm không ít binh lính của Kim Sư quân đoàn, nhưng hắn nơi nào quản được nhiều như vậy, cười lạnh một tiếng không chút lưu tình chém giết tới.
Ngư Nguyên Văn cũng không cam lòng thua thiệt, vung vẩy chiến kích cũng nhảy vào trong quân đoàn, trắng trợn giết chóc.
Bước tiến dưới chân Lý Vân Tiêu thần diệu vô biên, ung dung ở trong đám người lấp lóe, thỉnh thoảng đẩy binh sĩ làm bia đỡ đạn, ném về hai người Quảng Nguyên Giáp, đều không ngoại lệ bị bọn họ trực tiếp chém thành hai đoạn. Nhất thời hết thảy binh sĩ hút vào ngụm khí lạnh, dồn dập né ra, từng cái từng cái trợn mắt nhìn!
– Các ngươi xảy ra chuyện gì! Đừng giết binh sĩ của ta!
Thương Lập Quần ở một bên triền đấu cũng phát hiện không đúng, trợn mắt rống to lên. Những bộ hạ này đều là theo hắn nhiều năm, trung thành tuyệt đối, mắt thấy từng cái từng cái ngã vào trong tay người mình, để hắn muốn rách cả mí mắt!
Quảng Nguyên Văn một bên giết một bên giận dữ hét:
– Đều là tiểu tử này quá giảo hoạt, bắt binh lính của ngươi làm bia đỡ đạn, xem ta chém chết hắn!
Hắn dứt tiếng, thương trong tay lại trực tiếp điểm bạo một binh sĩ mà Lý Vân Tiêu vứt tới, ở trên không trung nổ ra một đoàn huyết hoa, lập tức bị đông kết thành băng, rớt xuống đất liền vỡ vụn.
Thương Lập Quần giận dữ quát:
– Lại giết thủ hạ của ta, đừng trách ta không khách khí!
– Hừ!
Ngư Nguyên Văn lạnh rên một tiếng, thoáng thu tay lại, một cước đá bay binh lính mà Lý Vân Tiêu vứt đến.
Lý Vân Tiêu ở trong đám người như cá gặp nước, càng trốn càng thích, hết thảy binh lính như tránh ôn dịch tránh né hắn, dồn dập tránh ra. Thêm vào sức xung phong của học sinh quân đoàn, mặt nam rất nhanh bị mở ra một lỗ hổng, tất cả mọi người xông ra ngoài.
Lý Dật ở trên chiến xa xem mà gấp, rống to:
– Giết đồng bạn của hắn, nhìn hắn còn có thể trốn!
Quảng Nguyên Giáp vừa nghe, nhất thời ánh mắt ở trong đám người quét tới, sau khi mấy ngàn học sinh quân xông ra chỗ hổng, mất đi người chỉ huy, nhất thời không biết làm sao, giống như chim muông tản ra hướng mặt nam chạy trốn. Sau khi xông ra chỗ hổng, là Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong đoạn hậu, trong học sinh quân chỉ có hai người là Võ Sư cường giả, vì vậy tự giác gánh vác trách nhiệm càng to lớn hơn.
– Hừ!
Quảng Nguyên Giáp hừ lạnh một tiếng, bỏ qua Lý Vân Tiêu, một thương liền hướng về hai người đâm thẳng tới.
Hai người đang đoạn hậu lập tức cảm thấy một luồng sát khí trí mạng khóa chặt mình, một mùi chết chóc giáng lâm, trong lòng sởn cả tóc gáy!
Dù sao thực lực của Bạch Thành Phong càng cao hơn, phản ứng đầu tiên, vội vàng hét lớn một tiếng, sử dụng tới thủ pháp Thiên nữ tán hoa, hơn trăm viên Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu tản ra. Hai tay ầm ầm hợp lại, hai cái bao tay tạo thành một cối xay khổng lồ, bay lên không, che ở trước mặt hai người.
– Ánh sáng hạt gạo, cũng dám tranh quang?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.