Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1259: Truy tìm tung tích (1)




La Thanh Vân cũng nói:
– Ta cũng như vậy. Vật dựa vào đệ mang tới, cầm ở trong tay đều sẽ bỏng tay.
Khương Nhược Băng cười khổ nói:
– Ta biết hai vị đại ca đều là người tốt. Nhưng ta chỉ muốn làm chút chuyện cho bằng hữu mà thôi. Ta từ nhỏ cũng không có bằng hữu. Thời gian qua lại cùng với các ngươi mặc dù ngắn, lại rất vui vẻ.
Trong lòng hai người đều lặng lẽ, nói không nên lời.
– Chỉ Tuyền tỷ tỷ gặp lại sau.
Khương Nhược Băng mỉm cười lên tiếng chào, sau đó xoay người nói:
– Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi.
Nàng cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài cửa. Mọi người đều nhường đường cho nàng. Bất kỳ ai cũng không dám tới quá gần.
Ninh Hàng Phong liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
– Ta hi vọng ngươi có thể phối hợp với ta, kiểm chứng suy nghĩ trong lòng ta. Ta có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không thương tổn tới ngươi. Nếu như ngươi đã suy nghĩ thông suốt, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.
Hắn ném ra một tấm lệnh bài, nói:
– Cầm tấm lệnh bài này đưa cho bất kỳ một người nào đó của thành Hồng Nguyệt, đều có thể tìm được ta.
Hắn cũng xoay người rời đi. Trước khi đi, hắn vung tay phải lên, thu thi thể của Trình Vĩnh vào, lúc này mới biến mất ở ngoài cửa.
Trong mắt Nguyễn Tử Lăng lộ ra hung quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:
– Ngày hôm nay coi như vận khí các ngươi tốt. Hi vọng lần sau còn có thể có vận khí tốt như vậy.
Hắn và đám trẻ tuổi tuấn kiệt bên cạnh hắn đều khôi phục lại bộ dạng cao cao tại thượng, đều hừ lạnh không dừng, từng người rời đi.
Bên trong tửu điếm lập tức chỉ còn lại ba người Lý Vân Tiêu, còn có đám võ giả đứng ngoài quan sát.
Lão bản của tửu điếm run như cầy sấy tiến lên, nói:
– Ba vị đại nhân, có thể đi nơi khác uống rượu hay không? Không nên ở lại tiểu điếm này nữa. Bản điếm buôn bán nhỏ. Các ngươi làm ầm ĩ như thế, ta không thể gánh chịu nổi.
Hắn lấy từ trên người ra một túi nguyên thạch đưa tới, chỉ ra bên ngoài, nói:
– Đối diện có tửu lâu Duyệt Lai. Chỉ cần ba vị qua bên kia làm ầm ĩ, làm ra chút chuyện, những nguyên thạch coi như là một chút tạ ơn nho nhỏ dành cho ba vị đại nhân.
Ba người đều đen mặt. Một túi nguyên thạch này chừng hơn vạn cái. Có thể thấy được thương nhân thành Hồng Nguyệt vẫn vô cùng giàu có.
Lão bản của tửu điếm kia cười “hắc hắc” nói:
– Mấy ngườ vừa nhìn đã biết là không sợ loại phiền phức này. Cái này chỉ là đưa trước một chút thành ý. Nếu như mấy người có thể ở trong Duyệt Lai Tửu Lâu gây ra chuyện lớn, tốt nhất là khiến cả tửu lâu bên đó đều nổ, vậy ta sẽ có hậu tạ gấp mười lần.
Nạp Lan Chỉ Tuyền chỉ vào đầu, vừa bực mình vừa buồn cười nói:
– Giữ lại nguyên thạch để cho ngươi mua chút thuốc bổ bồi bổ chỉ số thông minh đi.
Ba người rời khỏi tửu lâu, Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ha ha. Ta cảm thấy chỉ số thông minh của lão bản này thật cao.
Nạp Lan Chỉ Tuyền cười khổ, nói:
– Nếu La đại ca và Vân tiêu công tử không vứt bỏ, có thể đi tới chỗ nghỉ chân của Ngân Nguyệt Tông nghỉ ngơi vài ngày, chờ tới khi quần anh tụ hội ở Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu. Ta có chút không yên lòng về Nhược Băng muội muội, rất sợ nàng làm ra một vài hành động khác người. Tốt nhất là đi tới phủ thành chủ làm bạn với nàng.
La Thanh Vân nói:
– Được. Tính cách của Nhược Băng muội muội đơn thuần. Có Chỉ Tuyền cô nương ở cùng nàng, mọi người cũng yên lòng.
Nạp Lan Chỉ Tuyền mím môi cáu giận nói:
– Ý của La đại ca là ta không đơn thuần sao?
Nàng đưa mặt tới lắc qua lắc lại trước mặt La Thanh Vân, bộ dạng không thuận theo.
La Thanh Vân có chút xấu hổ, giải thích:
– Ý ta là nghĩ Chỉ Tuyền cô nương thành thục hơn, xử sự càng thận trọng hơn. Không giống như Nhược Băng, tính tình còn trẻ con, chỉ biết đùa giỡn.
– Hừ, như vậy còn được.
Lúc này Nạp Lan Chỉ Tuyền mới mặt mày rạng rỡ. Mị lực của nàng cực lớn, lập tức khiến cho người đi đường dừng chân nhìn theo. Tỉ lệ những người quay đầu lại cũng cực cao.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Hiện tại, trong thành Hồng Nguyệt đều ngực đực nhỏ đang động dục. Nàng làm như vậy sẽ gây phiền toái cho La huynh.
Nạp Lan Chỉ Tuyền cười đầy quyến rũ nói:
– Thế nào? Vân Tiêu công tử ghen tị sao? Đúng rồi. Lấy thực lực của Vân Tiêu công tử hoàn toàn có thể đi tham gia thi đấu lôi đài, một lần hành động đoạt được mỹ nhân và Đông Hải Nguyệt Minh Châu. Như vậy không phải lưỡng toàn hay sao?
Nàng thấy Lý Vân Tiêu muốn giải thích rõ ràng, lại tranh nói trước:
– Công tử cũng nói với ta cái gì không trông mong gì, vậy mà một chưởng có thể đánh chết một trong Tây Vực Ngũ Kiệt. Toàn bộ những người trẻ tuổi ở đại lục Thiên Vũ thật không biết còn ai có thể làm được như vậy. Nếu như Vân Tiêu công tử chịu đi tham gia thi đấu. Tỷ lệ phần thắng cực lớn. Cũng có thể khiến Nhược Băng muội muội tránh phải phiền não rồi.
La Thanh Vân nghiêm mặt nói:
– Không sai. Ta cũng đã gặp qua Nguyễn Tử Mậu, người đứng đầu Đông Vực Thất Tinh. Nói thật, ta cảm thấy hắn không bằng huynh.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Các ngươi quá coi thường hào kiệt trong thiên hạ. Thật sự mạnh nhất chắc chắn sẽ không phải là mấy danh hiệu rất vang dội kia. Cái đó gọi là người thiện chiến danh không hiển hách. Ngoại trừ Thất Tinh, Ngũ Kiệt, Tứ Tú ra, đại lục Thiên Vũ thắng được vì bọn họ có thể có nhiều người. Nếu như La huynh đi ghi tên, cũng có thể lăn lộn tới một vị trí đầu lĩnh.
Nạp Lan Chỉ Tuyền nói:
– Nếu Vân Tiêu công tử không có ý, Chỉ Tuyền cũng không ép buộc. Nhưng chỉ cầu mong đến lúc đó, Nhược Băng muội muội không thích người chiến thắng, Vân Tiêu công tử có thể góp vui lấy lệ giúp Nhược Băng muội muội một lần.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Không nói đến chuyện ta không có bản lãnh đó. Cho dù thật sự có, sau khi chiến thắng làm sao có thể chỉ góp vui lấy lệ được? Ta cũng không muốn bị người của thành Hồng Nguyệt truy sát cả đời.
Trong đầu của hắn truyền đến tiếng Yêu Long đã yên lặng từ lâu, hừ lạnh nói:
– Cắt. Ngươi không phải đã bị thành Hồng Nguyệt truy sát cả đời sao, sợ cái gì chứ?
Mặt Lý Vân Tiêu đen lại, truyền âm mắng:
– Ngươi không nói lời nào nói, ta sẽ không xem ngươi đã chết.
Yêu Long cười “hắc hắc” nói:
– Vừa lúc hai vị hồng nhan tri kỷ của ngươi đều không có mặt ở nơi này. Cơ hội tốt trời ban phải nắm chặt. Đúng rồi...
Yêu Long đột nhiên nghiêm mặt nói:
– La Thanh Vân so với lần trước khi ở trong Tu Di Sơn rất khác. Không biết tại sao máu của hắn lại trở nên thuần hậu hơn rất nhiều. Hình như có dấu hiệu trở về tổ.
– A?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Như vậy rất tốt, vậy máu hắn càng có giá trị lớn hơn.
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ mặt tham lam nhìn về phía La Thanh Vân, nhìn tới mức người kia toàn thân sợ hãi, tức giận trừng mắt trở về.
Nạp Lan Chỉ Tuyền nhìn bộ dạng Lý Vân Tiêu không yên lòng, than thở:
– Tất cả phải xem số trời. Hi vọng Nhược Băng muội muội có thể tìm được một người tốt để gả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.