Nằm trong bệnh viện Cầm Vân Ca nhìn lên trần nhà trắng toát không biết phải làm gì nữa, thương tích trêи người thì đã được chữa khỏi hết rồi.
Nhưng nàng vẫn đang đau đầu tìm cách để có thể sửa chữa sai lầm của mình, gặp phải Quang Tiến xong thì nàng cảm giác mọi thứ khó hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Với thân phận của nàng thì muốn thuyết phục một ai đó rất dễ dàng, thế nên nàng đối xử quá đáng với Thiên Tiếu chính là để hắn từ động bỏ kiểm tra.
Như thế thì nàng có thể giải thích với cha rằng do hắn chứ không phải do mình.
Bình thường thì nàng có thể thành công, riêng lần này thì mọi thứ không giống nàng nghĩ một chút nào cả, tất cả đã đi quá xa đến mức nàng không thể tưởng tượng được.
Đúng là không tưởng tượng được, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ mình sẽ gặp những chuyện, nghe những lời, giống như nàng đã nghe vào buổi chiều.
Tiếng báo của quang não vang lên, mẹ nàng đang gọi tới đây, nhanh chóng bước ra hành lang nàng mở liên lạc lên, hình ảnh của một mỹ phụ trung niên hiện lên.
Nàng ta trong khá hốc hác, nhìn kiểu này là đủ biết đang mắc một bệnh gì đó rất nặng, lại còn không thể chữa được mới rơi vào trạng thái như thế.
Nàng cố gắng nở một nụ cười rồi hỏi:
“Ngày đầu tiên đi dạy thế nào rồi, sao lại ở trong bệnh viện thế?”
Cầm Vân Ca lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:
“Ta ngày đầu liền muốn kiểm tra thực lực, cuối cùng thì có người bị thương, vừa mới đưa tới bệnh viện xong.
Ngoài cái đó ra thì ngày hôm nay của ta rất tốt.
Còn mẹ hôm nay đã đỡ chút nào chưa?”
Mẹ nàng cười nói:
“Bệnh lâu năm rồi, đâu phải muốn đỡ thì đỡ được, mà ngươi đã gặp được hắn chưa?”
Chắc chắn là đang hỏi về Cầm Tử Nam rồi, tình hình tuy tệ nhưng Cầm Vân Ca không muốn làm mẹ buồn nên đành phải nói dối:
“Ta chưa gặp được cha, hỏi bằng hữu của ngài ấy thì nghe nói đang công tác ở phân hội nào đó, có lẽ phải mất vài tuần mới quay trở về.
Gọi điện thì ngài ấy bảo khi nào về sẽ nói chuyện với ta sau, mẹ cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ dẫn cha trở về trong lần thăm nhà tiếp theo.”
Mẹ nàng nhỏ nhẹ:
“Năm xưa mẹ đã gây một chuyện khiến hắn cực kỳ đau lòng, thế nên hắn không về cũng không sao, đừng làm hắn tức giận với ngươi.
Đúng rồi, nhất định phải bảo trọng sức khỏe đấy.”
“Khụ…..khụ…..khụ “
Tiếng ho sặc sụa vang lên cũng là lúc trò chuyện kết thúc, mẹ của nàng bây giờ nói chuyện giống người bình thường cũng khó, nàng không hiểu rốt cuộc năm xưa mẹ nàng đã làm ra chuyện gì khiến cha vô tình như thế.
Người đầu ấp tay gối với mình cũng có thể nói ra lời tuyệt tình như thế, nghĩ tới thôi nàng đã cảm thấy kinh dị rồi.
Nhớ tới lời lão sư dặn dò nàng hối hận đến phát điên, rõ ràng sư phụ đã nói rằng trước mặt cha của nàng tuyệt đối không được dối trá, càng không được phép làm trái ý hắn.
Bạch Ngọc học cùng khóa với cha nàng nên vô cùng rõ ràng tính cách của hắn, thế mà nàng vì nóng đầu mà làm ra chuyện ngu không tả nổi.
Trong lúc nóng giận thì trong đầu nàng chỉ nghĩ tới rằng Thiên Tiếu rất có thể là con trai của người đã gây ra bất hạnh cho gia đình nàng.
Trút giận lên hắn là điều đương nhiên, thậm chí nàng đã không còn là chính mình khi ra tay với Dạ Nguyệt trong khi nàng ta không phải người sai.
Chỉ riêng vấn đề với Dạ Nguyệt thôi nàng chắc chắn sẽ cho nàng kha khá rắc rối, đang suy nghĩ thì lại có thông báo rằng có người tìm nàng.
Một số rất lạ mà nàng chưa từng thấy trước đó, hình ảnh thông suốt Cầm Vân Ca trong lòng nàng không khỏi nhói lên một cái.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Dạ Thiên Tĩnh vẻ mặt cực kỳ tức giận, thậm chí dùng luôn cả chức năng giả lập để chiếu hình ảnh năm chiều để nói chuyện.
Nàng chán nàng đi vào trong phòng, quang não phóng ra những chùm tia nhanh chóng xuất hiện một người đứng ngay trước mặt nàng, trông thì rất thật nhưng thực chất vẫn chỉ là hình ảnh.
Không chỉ có Dạ Thiên Tĩnh mà còn có Bạch Ngọc là sư phụ của nàng, còn một vài thành viên khác trong ban giám sát của Thiên Hồn học viện.
Tổng Giám Thị nghiêm giọng hỏi:
“Hôm nay Dạ Thiên Tĩnh lão sư của Yến Long học viện đến đây với tư cách người bảo vệ quyền hợp pháp của cháu gái mình.
Nàng ấy có bằng chứng về việc ngươi tắc trách trong quá trình kiểm tra gây xung đột, thậm chí còn công kϊƈɦ sai người dẫn đến thương tích nặng nề, đối phương còn là công dân được hưởng đặc quyền của Huyền Vũ Đế Quốc.”
Đọc xong hết tất cả hắn lạnh giọng hỏi:
“Ta hỏi ngươi có hay không?”
Vốn là Cầm Vân Ca định làm giáo viên một vài năm rồi gia nhập vào tổ giám thị.
chính vì thế nàng mới cố gắng sống nghiêm túc để tạo ra một lý lịch trong sạch.
Có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới có ngày tổ giám thị lại đi tra khảo mình, chỉ cần nàng gật đầu một cái coi như hồ sơ có vết nhơ, ước mơ của nàng cũng tan thành mây khói.
Thế nhưng chắc chắn đã có ngươi ghi hình lại sự việc, Dạ Thiên Tĩnh không bị điên mà dám tới đó với hai bàn tay trắng.
“Đúng là có việc này.”
Phải nhận thôi biết làm sao bây giờ.
Tổng Giám Thị nghiêm khắc:
“Ngươi có giải thích gì?”
Cầm Vân Ca đương nhiên sẽ không nói lý do là tại mẹ mình, nàng đành phải nói chuyện hôm trước ra, thế nhưng đây chắc chắn sẽ trở thành một tình tiết tăng nặng.
Nàng không biết rồi mình sẽ bị xử phạt nặng đến mức nào, thế nhưng nàng không thể làm mất mặt mẹ, càng không thể để gia tộc liên lụy sâu hơn, đặc biệt vì đây là hoàng tộc nên mẹ nàng cũng có thể sẽ bị phạt nặng.
Dạ Thiên Tĩnh nghe kể xong thì tức giận:
“Giận cá chém thớt, thật sự rất tốt, không nghĩ tới Dạ gia chúng ta lại dễ bắt nạt như thế.”
Cầm Vân Ca vội vàng đáp:
“Đây là do ta xung động nhất thời, ta dám cam đoan không hề có tư thù gì với Dạ gia.”
Tổng Giám Thị không quan tâm nàng giải thích mà đưa ra hình phát ngay:
“ Cầm Vân Ca, học sinh năm cuối của Thiên Hồn học viện tắc trách trong quá trình kiểm tra gây xung đột, thậm chí còn công kϊƈɦ sai người dẫn đến thương tích nặng nề.Đối phương còn là công dân được hưởng đặc quyền của Huyền Vũ Đế Quốc gây ảnh hưởng nặng nề tới hình ảnh, danh dự của Thiên Hồn học viện.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Hình phạt chúng ta đưa ra là giáng cấp, hủy bỏ toàn bộ đặc quyền, đồng thời phải học lại môn Tinh Thần Hồn Giả từ năm hai đến năm cuối cấp.
Yêu cầu đền bù và xin lỗi những người mà ngươi đã hành hung và đối xử sai quy tắc, đồng thời tuyên bố học viên Hải Vương vĩnh viễn không thu nhận, thông báo cho toàn bộ các học viện khác cùng thực thi.”
Hắn đọc xong hình phạt liền quay lại hỏi xem Dạ Thiên Tĩnh xem nàng có ý kiến gì không, dù sao nàng cũng là đại diện cho bị hại trong chuyện lần này.
Dạ Thiên Tĩnh đương nhiên có chuẩn bị sẵn yêu cầu:
“Ta muốn Thiên Hồn học viện nhường lại khu vực Hắc Dạ Thành, Lam Hoa Thành, Huyền Vũ Thành, thật sự thì ta không còn chút sự tin tưởng nào với các hướng dẫn của một người như học sinh Cầm Vân Ca.”
Câu này giống như quả bom nổ tung trong đầu của Cầm Vân Ca, chuyện này nếu thành sự thật thì nàng làm sao tự tay đưa Thiên Tiếu vào Thiên Hồn học viện như nguyện vọng của cha nàng.
Cắn chặt răng của mình nàng quỳ xuống đất dập đầu:
“Xin học viện cho ta một cơ hội, đây là nhiệm vụ đầu tiên ta được giao, dù thế nào ta cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ này.”
Dạ Thiên Tĩnh thản nhiên:.
Đọc Truyện
“Muốn hoàn thành nhưng nhân số được giao cũng tự ý cắt giảm một nửa, làm sao có thể tin tưởng được người có tư tưởng tự tung tự tác như thế?”
Cầm Vân Ca dơ một ngón tay của mình lên:
“Một tháng, chỉ cần cho ta một tháng thì 120 người tất cả đều sẽ đầy đủ, dù có phải quỳ xuống cầu xin ta nhất định sẽ tập hợp đủ người, đảm bảo chỉ tiêu.”
Hành động này có thể biến nàng thành trò cười nhưng vì mẹ nàng có thể làm tất cả, chỉ nhiêu đây thôi có là gì.
Tổng Giám Thị biết là chắc chắn có chuyện gì khác lạ liền đưa ra phán quyết:
“Đã thế cho ngươi đúng một tháng bắt đầu tính ngay từ ngày hôm nay, nếu không mời toàn bộ số người có trong danh sách ban đầu thì khu vực này sẽ nhường cho Yến Long học viện.”
Phán quyết được đưa ra trong lòng của Cầm Vân Ca vui buồn lẫn lộn.
.