Trận tiếp theo Thiên Tiếu đụng độ Liễu Mi Yên, luân không ba vòng liền khiến Thiên Tiếu vào thẳng bán bán kết.
Đây đúng là trận chiến kinh điển giữa fan và idol, Thiên Tiếu chính là người truyền cảm hứng khiến cho những người như Liễu Mị Yên cố gắng.
Hai người đứng đối diện nhau, Liễu Mị Yên mái tóc màu tím nhạt phất phơ trong gió, không lập tức công kích như Lỗ Văn Bân.
Liễu Mị Yên nhẹ giọng mở lời:
“Cám ơn ngươi, nhờ một lời khuyên của ngươi, ta mới có thể quyết tâm để trở lên mạnh mẽ như thế này.
Tuy vậy trận chiến hôm nay ta cũng như bao người khác, cực kỳ muốn chiến thắng ngươi, người đã truyền cảm hứng cho bọn ta.
Mong ngươi có thể giống như đấu với Lỗ Văn Bân, đấu hết sức với ta.”
Thiên Tiếu nghĩ lại lần gặp mặt trước liền hỏi:
“Có mấy câu như vậy cũng đủ để truyền cảm hứng cho các ngươi sao?”
Liễu Mị Yên lắc đầu nói:
“Không phải, quan trọng nhất chính là hành động của ngươi, sự cố gắng của ngươi bất cứ ai trong chúng ta cũng thấy được.
Thế nên lời nói của ngươi mới có giá trị, bọn ta cũng vì thế rất muốn thắng ngươi hoặc ít nhất có thể làm được cái gì đó trước mặt ngươi.
Có lẽ ngươi không thể nhớ được Lỗ Văn Bân là ai, trước đó hắn chỉ là một trong hàng ngàn thiên tài ngươi đã một mình đánh bại ở Nguyệt Thần Cung, hắn không làm ngươi thất vọng chứ.”
Nghe đồn Lỗ Văn Bân xuất thân từ Tội Ác Chi Đô, đây là những gì Thiên Tiếu biết, hóa ra hai người còn có chạm trán rồi.
Nếu quả thật đúng như vậy thì Lỗ Văn Bân đã đủ để khiến cho Thiên Tiếu gặp khó khăn.
Tiến bộ của hắn cũng có thể nói là thần tốc, không biết tên này có phải thần linh kiếp trước hay không, khả năng sử dụng nguyên lực của hắn thật đáng nể.
Những người như bọn họ đều là thiên tài xuất chúng, con cháu của thần linh, không thì kiếp trước cũng chính là thần linh.
Bọn họ có thể kiêu ngạo, tung hoành tứ phương, ở một nơi như Thiên Hồn học viện thì sự kiêu ngạo của họ bị đập nát, cho họ biết được núi này cao con có núi khác cao hơn.
Kể cả họ có từng là Sáng Thế Thần tung hoành vũ trụ, tới Vạn Họa Giới đối đầu với quái vật Hư Không đầy lạ lẫm thì họ cũng chẳng khác gì những tân binh.
Thiên Tiếu đã nhắc nhở rằng bọn họ là những người đặc biệt, không thể đứng đầu thì vẫn phải cố gắng để đừng thẹn với chính mình và những người tin tưởng họ.
Liễu Mị Yên cũng là một người như thế, từ bé đến lớn nàng không giao tiếp với nhiều người, luôn là một đứa trẻ cô độc bởi nàng rất kiêu ngạo về bản thân.
Đến mức khả năng giao tiếp của nàng giảm hẳn, biểu hiện rõ ràng nhất chính là lần nói chuyện với Thiên Tiếu.
Nàng cũng nghĩ Thiên Tiếu giống như nàng vậy, chỉ là hắn cố gắng hơn, kiên trì hơn nàng gấp nhiều lần.
Xấu hổ vì đã để đạo tâm rung động, nàng nhất định phải chứng tỏ cho Thiên Tiếu thấy được mình đã tiến bộ như thế nào.
Không chỉ nàng, những người khác cũng như vậy, bọn họ cần sự công nhận từ Thiên Tiếu.
Băng Hỏa Thế Giới
Nàng lại vung tay một cái
Hỏa Vũ
Xung quanh Thiên Tiếu bắt đầu đóng băng, cả một vùng rộng lớn toàn bộ hóa thành một thế giới băng giá.
Trước mặt Thiên Tiếu xuất hiện một cái gì đó nhấp nháy rơi từ trên không xuống, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện cả bầu trời đã rực lửa, cảm giác như nó đã biến thành một biển dung nham và sắp đổ ập xuống phía dưới vậy.
Cảm giác những đốm lửa này không bình thường Thiên Tiếu lập tức hành động.
Bát Ma Hoán Linh Trận
Thất Sắc Liên Hoa
Tử Nhãn
Tất cả được kích hoạt cùng một lúc, cô nàng này không phải người dễ đối phó hắn cần phải chiến đấu nghiêm túc ngay từ đầu mới được.
Đầu tiên tiên cần phải có thời gian để thăm dò điểm yếu của nàng trước đã, tiếp đó thì mới có thể nghĩ ra biện pháp công kích được.
Ám Ảnh Ma Thương xuất hiện, Thiên Tiếu vặn vẹo trên không trung, dùng ống ngắm để có thể quan sát nàng ta rõ ràng hơn nữa.
“Đoàng…..đoàng….đoàng”
Ba viên đạn được bắn ra liên tục, chúng đi được một đoạn rồi va phải các đốm lửa đang rơi xuống một cách dày đặc rồi biến mất.
Đợt tấn công này đã thất bại, nhưng không phải vô ích, Thiên Tiếu đã tìm ra được một kẽ hở, cô nàng này có một khoảng không trống rỗng xung quanh.
Điều này chứng tỏ nàng ta cũng có thể bị thương tổn bởi công kích của chính mình.
Thiên Tiếu mở ra lỗ hổng không gian muốn công kích qua.
“Ruỳnh”
Nguyên tố trong không gian đột nhiên rung động một cái, lỗ hổng không gian bị vỡ nát hoàn toàn một đầu chiếc đuôi của Thiên Tiếu chưa kịp rút lại liền bị cắt đứt.
Lần đầu tiên có người khiến Thiên Tiếu bị thương, có điều mọi người khá bất ngờ khi thấy hắn ta vẫn mỉm cười.
Khi mọi người không hiểu gì thì đoạn đuôi đứt kia đột ngột hóa thành mũi tên đâm xuyên trái tim của Liễu Mị Yên, chiến đấu xảy ra diễn biến bất ngờ khiến cho người quan sát phấn khích.
Tưởng rằng trận chiến đã tới hồi kết thì đột nhiên Thiên Tiếu lấy ra lưỡi hái của mình vung mạnh, dùng tốc độ thần sầu chém quá một bên.
Liễu Mị Yên tưởng như đã chết đột ngột xuất hiện với thanh trường thương trong tay, chỉ cần Thiên Tiếu không để ý thì đã bị nàng đâm xuyên gáy rồi.
Nhưng tiếc cho nàng là trình độ của Thiên Tiếu thực sự quá cao, không dễ dàng bị đánh lừa bởi nàng.
Người ở bên ngoài kinh ngạc:
“Nàng ta rõ ràng đã bị đâm xuyên tim rồi sao vẫn nhảy nhót tưng bừng như thế.”
Ngay lập tức lời giải cho họ liền xuất hiện, “Liễu Mị Yên” đứng trong khoảng trống khi nãy lập tức tan biến.
Kỳ lạ hơn chính chiếc đuôi đứt của Thiên Tiếu cũng đã xuất hiện trở lại từ khi nào, hóa ra cả hai đều đang lừa đối phương, người cao tay hơn thì vẫn là Thiên Tiếu.
Những đốm lửa ngày càng dày đặc, Liễu Mị Yên lại có thể hoạt động thoải mái bên trong, trận chiến này càng lâu thì Thiên Tiếu sẽ chỉ càng bất lợi thôi.
Có điều trị được nàng ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì, công thủ của nàng đều vô cùng toàn diện.
“Rắc”
Chân của Thiên Tiếu bị khóa lại, không biết từ khi nào ở chỗ đó đã xuất hiện một ma trận khóa chân.
Những đốm lửa cũng bay nhanh tới chỗ Thiên Tiếu, đây có thể coi như cửa từ dành cho Thiên Tiếu rồi, Liễu Mị Yên để chắc cú hơn nàng còn tiếp tục gây ra rung động không gian khiến cho Thiên Tiếu không thể dịch chuyển tức thời được.
Nàng ta đã cố đến mức này thì không sử dụng một chút át chủ bài thì có lỗi quá.
Hoàng Sắc: Lôi Dẫn Vô Tận
Tia sét màu vàng chạm vào một đốm lửa, tiếp đó dùng tốc độ không tưởng khiến cho mưa lửa toàn bộ bị thu thập.
Nó rút toàn bộ năng lượng của mưa lửa, lúc này Liễu Mị Yên vô cùng bối rối, mưa lửa chứa toàn bộ Nguyên lực và Hồn lực của nàng.
Khi nàng lượng mất hết thì cả người nàng mất đi toàn bộ sức lực.
Tia sét đi được một vòng sau đó nhắm thẳng đến người của nàng, đột nhiên một bàn tay vươn ra, tia sét biến mất đi.
Liễu Mị Yên nhìn Thiên Tiếu rồi khẽ giọng:
“Ta chịu thua.”
Đối phương đã nhân từ thì nàng phải biết điều, Thiên Tiếu coi như đã có được một chiến thắng, tuy rằng trận này khó khăn thực sự.
Nếu hắn không sở hữu năng lực khắc chế lại nàng thì dù có đánh thắng cũng sẽ chịu thương tích không nhẹ.
Thông qua trận chiến này Thiên Tiếu cũng cảm giác năng lực dịch chuyển tức thời không mạnh như mình nghĩ.
Nếu trong số kẻ thù có một người sở hữu năng lực làm rung động không gian thì dịch chuyển coi như phế, phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này mới được.
Khi mà Liễu Mị Yên chuẩn bị biến mất Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Ngươi với cái người tên Lỗ Văn Bân đều rất tốt, mong lần sau chạm chán có thể đánh với các ngươi lâu hơn.”
Nàng lực của cô gái này rất mạnh, chả sao Tạ Khiết thật bại, chỉ dùng lực lượng đơn thuần thì còn lâu mới có thể đánh thắng được nàng ta.
.