Vạn Biến Hồn Đế

Chương 236: Lý Chiêu Hoàng Kiên Trì






Khá rộng rãi, Thiên Tiếu đã tính toán chính xác, thân cây này vừa đủ rộng cho ba người ở bên trong một cách thoải mái.
Lý Chiêu Hoàng dùng một chút đèn điện để thắp sáng bên trong lên, lúc này hai người nữ nhân đã rệu rã khắp cả người, chiến đấu với cường độ cao như thế này thực sự chưa bao giờ gặp.

Dạng chiến đấu này có thể làm người ta chết chỉ vì mệt, mở bốn cổng cùng một lúc cũng chỉ phải đánh với hai ngàn con quái vật.
Đằng này cả một bầu trời đen nghịt quái vật, áp lực tâm lý thôi cũng đủ khiến người ta sụp độ mất rồi.

Quyết định ban đầu của bọn họ là chống cự một lúc rồi tìm đường lui, không nghĩ tới một chiêu của Thiên Tiếu lại quét sạch cả chiến trường.
Cuộc chiến này thắng lợi tuy nhiên ngay từ ban đầu hai người đã bị tiêu hao quá nhiều rồi, không thể nhất thời liền ổn được.

Đặc biệt là Thẩm Ngọc lúc này chỉ có thể tựa vào người của Thiên Tiếu mà thiếp đi, lúc này nàng dùng quá nhiều tâm thần cùng với Hồn Lực.
Lại còn phải đè nén sợ hãi để có thể tác chiến, đầu nàng bây giờ đau như búa bổ, một câu cũng không nói được.

Lý Chiêu Hoàng nhìn Thiên Tiếu hỏi:
“Chiêu vừa rồi là ngươi mua trong cửa hàng?”
Nghĩ kỹ lại thì Lý Chiêu Hoàng chưa từng thấy chiêu nào như thế này, với sức mạnh của nó thì dù cách trăm cái tinh cầu cũng nổi tiếng.
Thế nhưng nghĩ thế nào cũng không có ấn tượng, suy ra thứ này chỉ có thể là được mua từ cửa hàng bằng điểm Quân Công.

Thiên Tiếu lắc đầu:

“Làm sao có thể, chiêu mạnh như thế này trong cửa hàng ít nhất cũng phải vài chục tỷ điểm Quân Công, chúng ta hiện tại tìm đâu ra bằng đó điểm.
Ta thấy ngươi không cần nghĩ nhiều làm gì, trong tổ đội có một người mạnh không phải là tốt rồi sao.”
Lý Chiêu Hoàng nghiêm túc:
“Nhờ vào người, không bằng nhờ vào chính mình, ít ra ngươi có thể cho ta biết xuất sứ của chiêu vừa rồi được không?”
Thiên Tiếu bình thản:
“Đó là do ta sáng tạo ra chiến kỹ, cách đây không lâu ta phát hiện ra chiến kỹ mình sở hữu cực kỳ mạnh nhưng lại không phù hợp.
Chính vì thế ta quyết định tự tạo ra một cái phù hợp với mình nhất, đơn giản là như thế thôi.”
Lý Chiêu Hoàng nhíu mày:
“Không thể, chuyện này không thể nào xảy ra được, làm gì có chuyện một thằng nhóc chưa tới hai mươi có thể tự sáng tạo ra chiến kỹ riêng cho mình.Chuyện này ngươi nói thế nào ta cũng không tin tưởng được, phải nói cái gì hợp lý hơn một cho dễ tin chứ.”
Thiên Tiếu nhìn thẳng vào mắt của nàng nghiêm giọng:
“Mình làm không được, không có nghĩa là người khác sẽ làm không được, nếu cứ giữ cái suy nghĩ thế này ngươi sẽ không sống lâu đâu.
Thiên tài trên thế gian không chỉ có ta, vẫn còn rất nhiều người có thể tự “ngộ đạo” để sáng tạo ra thứ phù hợp với mình nhất.
Không phải ở Thiên Vương Tinh cũng có không ít người như vậy hay sao.”
Hiện tại đã là đồng đội nên Thiên Tiếu phải thức tỉnh nàng, tuyệt đối không để cho Lý Chiêu Hoàng giữ cái suy nghĩ nông cạn của nàng.
Hắn đã từng chứng kiến vô số người “ngộ đạo” để thức tỉnh những tuyệt kỹ võ công, công pháp, cách điều chế đan dược, trận pháp…..

Tuy phần lớn đều bị chết dưới “thiên kiếp” nhưng cũng không thiếu những kẻ vượt qua được, bọn họ khi đó mới được công nhận từ Thiên Đạo.
Những người này chính là những cường giả siêu cấp mạnh mẽ, bởi thứ họ dùng được tạo ra phù hợp với họ nhất, phát huy ra toàn bộ chiến lực tiềm ẩn của họ.

Tại Thiên Vương Tinh cũng có vài vị cao thủ tạo ra chiêu thức riêng cho bản thân, ví dụ như Kiếm Thánh và Long Thần.
Chính vì thế bọn họ mới có thể đứng ở trên đỉnh, trở thành hai người mạnh nhất cả hành tinh, chiến đấu không bao giờ xuất hiện đối thủ, làm cho vố số Hồn Thần cấp yêu thú phải lui bước.

Đã nhận ra được vấn đề nhưng Lý Chiêu Hoàng vẫn không cam tâm, nàng không thể tưởng tượng được khoảng cách của mình với Thiên Tiếu là bao nhiêu.
Từng nghĩ mình và Cầm Vân Ca cùng người kia sẽ là nhân vật chính trong vận mệnh, sự xuất hiện của Thiên Tiếu như một cái vã khiến cho nàng hoàn toàn tỉnh táo.

Tuy nhiên nàng vẫn khó chấp nhận được, nàng kiên trì:
“Ý của ngươi là thiên phú của ngươi còn cao hơn ta rất nhiều?”
Thiên Tiếu cười nhạt:
“Cao hơn ngươi, Cầm Vân Ca còn công nhận không có thiên phú như ta, với lại ta biết ít nhất bốn người có thiên phú cao hơn hai người các ngươi.
Bọn họ cũng đã sáng tạo ra những chiêu thức phù hợp nhất với bản thân, chẳng qua ngươi không chú ý tới bọn họ thôi.”
Không phải Thiên Tiếu bốc phét, mẹ con Lý Nhã Lan và Lý Nhã Kỳ đều tự phát triển phương pháp công kích riêng của mình.
Tự nghiên cứu ra chiêu thức phù hợp nhất, đây chính là điểm đáng sợ nhất của hai người bọn họ, họ là những xạ thủ cực nguy hiểm khi người khác còn lâu mới đoán được cách họ công kích.

Chỉ những người tìm ra con đường riêng mới có thể thực sự mạnh mẽ, chính vì thế dù hai người vật lộn để sáng tạo ra chiêu thức rất mất thời gian, công sức.
Tuy nhiên hắn vẫn cổ động cả hai cố gắng, trái ngọt sẽ tới vào khoảng thời gian rất gần thôi.

Lý Chiêu Hoàng thở dài:
“Nói thế nào đi nữa thì chiêu Hoàng Sắc: Lôi Dẫn Vô Tận của ngươi vẫn rất mạnh, giả sử ta muốn học nó thì ngươi có dạy hay không.
Đương nhiên ta sẽ bỏ ra cái giá xứng đáng, Lý gia của chúng ta thực ra vẫn có năng lượng rất lớn.”
Thiên Tiếu thở dài:
“Ta nói thế rồi nhưng ngươi vẫn có vẻ chưa hiểu, để ta cho ngươi ít lý do tại sao ngươi học không được chiêu Hoàng Sắc: Lôi Dẫn Vô Tận.
Đầu tiên nó chỉ phù hợp với ta nên người khác thi triển thì hạn chế của nó sẽ khuếch đại gấp mười lần.

Cụ thể thì ngươi gần như mất mạng nếu không nhận được tia sét truyền về, kể cả nhận lại tia sét cũng sẽ trọng thương mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Thứ hai là uy lực cũng không được bằng ta thi triển, thậm chí còn thua cả chiêu thức bình thường, quan trọng nhất là ta cũng chưa hoàn thiện chiêu này, vừa nãy thi triển là thử nghiệm thôi.”
Cô nàng vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc:
“Thề thì khi ngươi hoàn thiện xong có thể truyền lại chiêu đó cho ta không?”
Thiên Tiếu thấy nàng không chịu tiếp thu liền bực bội nói ra:
“Kể cả khi hoàn thiện thì ta cũng chẳng có lý do gì để truyền cho ngươi, đưa cả Lý gia ra ta cũng không có hứng thú.
Với thiên phú của ta thì chỉ cần thời gian đầy đủ thì thứ gì không có, cần gì phải truyền đi tuyệt kỹ bản thân mất rất nhiều công sức để tạo ra.”
Lý Chiêu Hoàng gật đầu:

“Cũng đúng, nhưng ta chưa bỏ cuộc đâu, một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi phải ngoan ngoãn dạy chiêu đó cho ta.”
Thiên Tiếu đối với nàng chỉ biết cười nhạt, không hiểu nàng lấy đâu ra tự tin như thế, hắn không thích thì ai ép được.
Sau lưng nàng là to lớn Lý gia nhưng hắn cũng không thua kém, hoàng đế chính là nhạc phụ của hắn ta, như thế còn sợ một cái Thái Sư hay sao.

Với lại khi kết thúc hành trình tại Thủy Châu Đế Quốc về tới Thiên Vương Tinh thì bọn họ còn chưa chắc sẽ gặp lại nhau.
Nhân duyên giữa bọn họ hoàn toàn là bất đắc dĩ mà ra, đơn giản là hợp tác để sống sót, không có chút cơ sở nào để trở nên thân thiết.

Nghĩ một chút hắn lại quay sang nhìn Thẩm Ngọc, vết thương trên tay của nàng vẫn chưa khỏi hẳn.
Nếu không có nàng thì hắn nguy to rồi.
Cô gái này mới là người thực sự kiên trì, trước kia hắn chẳng có cảm giác gì, hiện tại đã có chút cảm động rồi.

Nếu lần này quay trở về được Thiên Vương Tinh hắn sẽ cho nàng một cơ hội, còn hai người đi được đến đâu thì phải xem duyên phận thôi.
Nghĩ đến đây ánh mắt của hắn trở nên dịu dàng hơn, từ trong cửa hàng mua một lọ linh dịch trị thương rót cho nàng,
Thẩm Ngọc tỉnh lại thấy Thiên Tiếu đang rót thuốc cho mình thì vui vẻ uống hết, nhìn ánh mắt của hắn nàng biết những gì mình làm không vô ích.
Linh cảm của nàng đã đúng, đây chính là một cơ hội trời ban, nàng nhất định sẽ làm tốt hơn nữa.

Nhìn hai người kia Lý Chiêu Hoàng thở dài, thậm chí nàng có chút ghen tỵ, không biết khi nào nàng với người kia mới có thể như thế này.
Nghĩ tới khoảng cách giữa hai người thì đây rất có thể sẽ là cả đời mất.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.