Vạn Biến Hồn Đế

Chương 234: Bất Đắc Dĩ






Sáng sớm hôm sau Thiên Tiếu quyết định xuất phát từ sớm, với chuyện này bọn họ không có nhiều thời gian để bàn bạc, chỉ có thể vừa đi vừa nói.
Thiên Tiếu sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc, ít nhất thì Thẩm Ngọc cũng hoàn toàn tin tưởng vào hắn.

Năng lực đi xuyên vật thể của Thiên Tiếu thực sự là khắc chế của đám quái vật Hư Không.
Lý Chiêu Hoàng không thích việc phải mạo hiểm lúc này, tuy nhiên hắn đi thì nàng cũng chỉ có thể lựa chọn đi theo, nếu không thì khả năng sống sót của nàng gần như bằng không.

Đi xuống núi nơi có vô số cây cối che chắn rồi thì Lý Chiêu Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Không còn phải quá sợ hãi những quái thú bay nữa, bọn chúng khiến nàng cảm thấy vô cùng áp lực, lúc xuống núi tim nàng xém nhảy ra ngoài mấy lần rồi.

Không kiềm chế nữa nàng liền hỏi:
“Chúng ta tại sao phải rời nơi an toàn, hang động đó rất rộng rãi, lớp ngụy trang có thể giúp chúng ta ẩn nấp hoàn toàn.
Đồ ăn dự trữ của ngươi cũng nhiều như thế, chẳng phải ẩn nấp ở đó là tốt nhất hay sao, đi ra ngoài đây chỗ nào cũng có nguy hiểm cả.”
Thiên Tiếu nhẹ giọng:
“Thế học tỷ không muốn quay trở lại quê hương hay sao?”
Lý Chiêu Hoàng kinh ngạc:
“Chẳng lẽ ngươi có cách để chúng ta quay lại quê hương, chuyện này không thể nào.
Chính ngươi đã nói tất cả các trận pháp đã bị phá hủy còn gì, chúng ta làm sao có thể quay về được.”

Thiên Tiếu lấy ra tấm thẻ bài rồi nói:
“Học tỷ quên mất ta đã phong ấn một trận pháp trong thẻ bài này sao, một tháng ta có thể sử dụng một lần.
Điều này có nghĩa nếu ta muốn hiện tại liền có thể mở truyền tống trận đi thẳng về Thanh Long Đế Quốc, ta đâu có bị điên mà đi ra ngoài nơi an toàn khi không có lý do chính đáng.”
Lý Chiêu Hoàng vui mừng ra mặt:
“Bây giờ ngươi mở ngay lập tức đi, chúng ta trở về thôi, chắc mọi người hiện tại cũng đang mong ngóng chúng ta lắm.”
Cô nàng rốt cuộc có dùng não để suy nghĩ không vậy, bọn họ di chuyển cũng không xa lắm, mở truyền tống trận ra thì cũng chỉ ở trong phạm vi Lam Hoa Thành.
Chắc chắn là chưa thể nào có chuyện bên Thiên Vương Tinh đã bình định được Lam Hoa Thành.

Có hơn ba mươi cái quái vật cấp độ Hồn Thần lọt qua, tuy không si nhê gì so với cả Thiên Vương Tinh nhưng ít nhất cả nửa Huyền Vũ Đế Quốc sẽ rồi vào vòng xoáy chiến tranh.
Muốn thực sự an toàn thì bọn họ phải đi tới một nơi nào đó thật sự an toàn để mở truyền tống trận, chỗ Thiên Tiếu nhắm tới chính là Long Thành của Thanh Long Đế Quốc.

Ở đó vừa có Yến Thần, Long Thần, Kiếm Thánh ba vị cường giả tọa trấn, mở cổng ra có quái vật Hư Không đi theo thì bọn họ cũng có thể giải quyết gọn gàng.
Tuy nhiên hành trình đi tới đó chắc chắn sẽ rất gian nan, bởi hiện tại hành tinh này chẳng khác gì địa phận của Hư Không Giới cả.
Đâu cũng có quái vật Hư Không, nơi đây đã hoàn toàn trở thành lãnh thổ của bọn chúng rồi, bằng chứng là bọn chúng bắt đầu xem con người chẳng khác gì động vật cả, hễ không có tu vi liền không nguy hiểm.×
— QUẢNG CÁO —
Chúng hiện tại giống như con người nhìn con kiến vậy, hoàn toàn không để vào mắt, theo quan sát thì bọn chúng chỉ săn bắt những thứ có tu vi thôi.
Như thế chúng mới có thể lấy được năng lượng để có thể tiếp tục tiến hóa, bọn chúng cũng như nhân loại làm việc để kiếm tiền vậy, chuyện không mang lại giá trị chúng sẽ không mặn mà.

Chính nhờ sơ hở này mà ba người Thiên Tiếu mới có thể thoải mái đi như thế này.
Hiểu được kế hoạch của Thiên Tiếu thì Lý Chiêu Hoàng không có lý do gì để phản đối cả, đây chính là cách hữu hiệu nhất để trở về nhà an toàn.

Cách của Thiên Tiếu cũng tình là vẹn toàn, nàng không bất cứ quái vật nào tiến sang Thiên Vương Tinh nữa.
Hiểu biết của nhân loại về chúng còn quá ít, tuyệt đối không để mạo hiểm để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Trải qua chuyện này Lý Chiêu Hoàng đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, lần đại chiến trước giữa các học viên tại Hồn Tháp chỉ là muỗi so với trận chiến này.
Chỉ có Thẩm Ngọc vẻ mặt chẳng giống như quan tâm lắm, đúng là mê trai đầu thai mới hết được.

Thủy Châu Đế Quốc là một đế quốc không tính lâu đời, nhiều đời minh quân xuất hiện liên tục thông qua cách giáo dục cực khắc nghiệt.
Các hoàng tử, thậm chí Thái Tử có thể chết bất cứ khi nào, đất nước bọn họ vì thế cũng có vô số nữ hoàng.

Ngoài ra hoàng đế không bao giờ nắm quyền quá 100 năm, đây có thể coi như sách lược sáng suốt nhất của người sáng lập ra Thủy Châu Đế Quốc.
Nếu không phải ba đời hoàng đế gần đây phá đi luật này, khiến cho chế độ chuyên quyền diễn ra trong thời gian dài, hôn quân tàn phá đất nước thì chắc Thủy Châu cũng không yếu đuối như thế này.

Mở bản đồ ra xem ba người bắt đầu tính toán thời gian di chuyển, vì không thể sử dụng Hồn Lực hay Nguyên Lực nên bọn họ gần như chỉ có thể chạy bộ.
Đây cũng không phải cách, bởi một khi di chuyển như vậy thì không biết năm nào tháng nào mới tới nơi.

Thủy Châu Đế Quốc diện tích lớn hơn Thanh Long Đế Quốc, cũng vì thế khoảng cách sẽ cực kỳ xa.
Nơi mà Thiên Tiếu tính toán để mở truyền tống trận lại chính là trung tâm tòa thành ngay bên cạnh Đế Đô, với tốc độ hiện tại thì mười năm cũng không tới nơi.

Hai cô gái cũng chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào hay cả, bản đồ của Thủy Châu Đế Quốc trong tay ba người cũng không được chi tiết.
Trong đó chỉ là vị trí khoảng cách giữa các tòa thành, đó chỉ coi như đồ tượng trưng, còn lại dựa vào ký ức của Thiên Tiếu.

×
— QUẢNG CÁO —
Những gì thay đổi trong hai mươi năm gần đây thì hắn không hề biết, cầu cho mọi thứ không thay đổi quá nhiều là thứ duy nhất bọn họ có thể ước mong.

Hai ngày sau Thiên Tiếu đột nhiên nói:
“Hay chúng ta thử đi đường sông xem như thế nào, tuy hơi mạo hiểm nhưng tốc độ di chuyển chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Cứ tới một tòa thành thì chúng ta liền dùng truyền tống trận của nơi đó để đi càng xa càng tốt, chứ cứ như vầy không ổn.”
Lý Chiêu Hoàng hỏi:
“Chẳng phải ngươi nói đám quái vật Hư Không rất mẫn cảm với năng lượng hay sao, chúng ta khởi động truyền tống trận quá nguy hiểm.
Chưa kể đường sông cũng quá nguy hiểm, nếu không phải bất đắc dĩ ta không muốn.”
Nàng chưa hiểu được suy nghĩ của Thiên Tiếu, hắn đành phải giải thích cho nàng, hóa ra trong suy nghĩ của Thiên Tiếu thì trong các tòa thành hiện tại rất ít quái vật Hư Không.
Nhân loại bị quét sạch thì ở đó sẽ không còn đồ ăn cho bọn chúng, ở trong khu vực đó khởi động truyền tống trận thì đợi bọn chúng cảm nhận được thì cũng đã trễ rồi.


Thẩm Ngọc lên tiếng ủng hộ:
“Học tỷ nghĩ kỹ chút đi, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải mất mười năm để quay trở về quê hương.
Mười năm đấy chứ không phải ít đâu, còn giả dụ thật sự phải đối mặt với quái vật cũng tốt thôi, chẳng phải chúng ta mấy ngày hôm nay cũng không kiếm được điểm Quân Công sao.”
Mười năm, Lý Chiêu Hoàng nghĩ tới cái gì đó, nàng cũng không muốn chờ mười năm.
Nàng có người mình thích, chờ mười năm thì lúc đó hắn đã sớm lấy vợ sinh con, với tính cách của người đó thì vĩnh viễn nàng sẽ không tới với hắn được.

Lý gia cũng dồn rất nhiều tài nguyên cho nàng, nhiệm vụ giữ gia tộc phồn vinh còn đặt nặng trên vai.
Mất tích mười năm là điều không thể chấp nhận được, khi quay trở về làm sao nàng có thể nhìn mặt những người thân được cơ chứ.

Chưa kể tới việc nếu cứ an toàn quá thì làm sao kiếm được điểm Quân Công, bị bỏ quá xa thì mười năm sau có trở về nàng cũng chỉ là rác thôi.
Niềm kiêu hãnh không cho phép nàng để chuyện đó xảy ra, nhưng nếu thật sự làm liều thì thứ nàng bỏ ra có thể sẽ là tính mạng.

Thiên Tiếu vỗ nhẹ vai của nàng:
“Chúng ta ai mà chẳng có chuyện phải làm, không phải bất đắc dĩ thì ai lại muốn mạo hiểm tính mạng của mình.
Nghe lời ta khuyên đi học tỷ, đây là chuyện chúng ta phải làm chỉ là sớm hay muộn thôi, không bằng làm sớm một chút có phải hơn không.”
Đúng thế, không phải bất đắc dĩ thì lại đi mạo hiểm tính mệnh của mình, nàng nghĩ tới chẳng lẽ Thiên Tiếu không nghĩ tới.
Sau cùng nàng vẫn đồng ý.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.