Vạn Biến Hồn Đế

Chương 22: Suy Đoán






“Ta ngất “
Không để Thiên Tiếu suy nghĩ quá nhiều, một tên ở bên trái canh lúc sắp ngất để té thẳng vào người của Lý Nhã Kỳ, nàng ta thấy người này rất gần thì lo lắng ra mặt.

“Cút”
“Bốp”
Người kia ăn một cước của Thiên Tiếu ngã vào người của mấy người khác khiến cả đảm đang đứng không vững lăn ra mặt đất, chưa kịp hoàn hồn thì hắn phát hiện bên phải có hai người cũng đang ngã tới, nhìn họ cười thì cố ý muốn hưởng thụ trước khi xỉu rồi.

Thiên Tiếu đá một cước giữa háng tên ở xa, tên ở gần hơn ăn một đấm.

“Ó….bụp”
Tên ăn đấm văng vào người tên kia rồi cả hai cùng bất tỉnh, cùng lúc này tên ở đằng trước ngã ngửa về đằng sau.
Thiên Tiếu chẳng thèm ra tay nữa mà ôm Lý Nhã Kỳ, cuối cùng tên kia tự vồ ếch xong ngất xỉu, hơi hỗn loạn khiến các lão sư xấu hổ ra mặt, họ làm sao lại dạy ra một đám vì gái mất đi liêm sỉ thế này.

Thế nhưng bọn họ chú ý đến điểm đó lại có một số người chú ý đến cái khác, chưa tới Hồn Sĩ dính Thanh Tẩy Thuật nhưng vẫn ra tay đánh nhau, trong tay thì vẫn ôm một người khác.

Tiếng bước chân đằng sau vang lên, hắn quay đầu về đằng sau thì thấy tên mập học cùng lớp lao lên muốn ôm lấy hắn từ đằng sau.

“Beng”
Thiên Tiếu rút ra Hồn Khí của mình gõ vào đầu tên này một cái, mắt hắn trợn trắng rồi bất tỉnh ngay lập tức.

Cầm Vân Ca nhíu mày:
“Ngu xuẩn”
Trêи đài cao rất nhiều người thấy cảnh này liền thốt ra hai chữ “ngu xuẩn”, rút ra Hồn Khí lúc này khác nào tự tiếp thêm Hồn Lực chứa tạp chất vào người, hành động nhỏ thôi nhưng sẽ có ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng.

Đây là lần đầu khảo hạch độ tinh khiết của Hồn Lực thế nên nhiều người không biết cũng phải, Vũ Đại cảm thấy mình nên kiến nghị thêm bản hướng dẫn vài thông tin, như thế có thể tránh được một số kẻ làm chuyện ngu ngốc như Thiên Tiếu.

Hai phút sau
Lý Nhã Kỳ ngất lịm đi trong lòng của Thiên Tiếu, trêи sân tất cả mọi người đều bất tỉnh hết rồi, chỉ còn lại bốn người duy nhất.

Dạ Nguyệt
Truyện Xuyên Không
Hắn té xỉu không có chút “giả trân” nào khiến cho mấy cái lão sư không nhịn được cười, suy nghĩ non nớt của Thiếu Tiếu cùng hành động ngây thơ khiến họ vui vẻ, một thiên tài nhưng không muốn thể hiện khác hẳn với người khác.

Vũ Đại khẽ giọng nói:
“Tiểu tử này tính tình rất được, thiên phú rất tốt lại không kiêu ngạo, tu vi tốt một chút nữa thì rất có thể sẽ vào được Thập Đại học viện đấy.”
Hiệu trưởng của Hắc Dạ cao trung thấy lãnh đạo khen học trò của mình thì lên tiếng:
“Tiểu tử này cùng học sinh mạnh nhất Lý Nhã Kỳ là người một nhà, tuy nhiên không biết lý do gì mà hắn không nhận trợ cấp từ trong nhà, bản thân tự lăn lộn ngoài đường kiếm tiền, cả tiền đóng học cũng là tiền học bổng và tiến giải thưởng các cuộc thi cấp thành phố hắn tham gia.

Vũ Đại nhìn kỹ một chút rồi nói:
“Thì ra là cỗ máy kiếm giải thưởng của Hắc Dạ Thành, tiểu tử này ta có nghe nói qua rồi, chỉ là luôn đạt giải cấp thành phố tại sao không tham gia giải cấp quốc gia?”
Hiệu trưởng cũng không biết lý do liền đánh mắt qua Quang Tiến lão sư, biết lãnh đạo hỏi chuyện hắn liền lên tiếng:
“Thực ra hắn bảo tiền thưởng chênh lệch không nhiều, lại còn tốn nhiều thời gian nên không muốn đi thi.
Tiểu từ này không cần danh tiếng, sống đơn giản, đến cả vẻ bề ngoài cũng không mấy khi chăm chút nhiều, có lẽ cha mẹ mất sớm mới khiến hắn trở nên tự lập và thực tế như thế.” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Mấy vị lãnh đạo liền nhìn xuống dưới, lúc này “ngất xỉu” Thiên Tiếu đẩy tên mập gối nãy giờ sang một bên miệng thì lẩm bẩm.

“Hôi hám thế không biết.”
Nói xong liền khẽ đẩy tên mập ra xa thêm một chút, chả biết tên kia quần áo bao nhiêu ngày không giặt mà có mùi thực sự vô cùng kinh khủng.
Nhưng hành động này lại khiến cho Quang Tiến lão sư ngứa mắt, từ trong túi của hắn lấy ra một viên phấn phi thẳng tới đầu của Thiên Tiếu.

Hai năm lăn lộn nhiều loại công việc khiến cho việc ngủ trong lớp của hắn ta xảy ra thường xuyên, ăn phấn nhiều cũng là chuyện dễ hiểu, ban đầu chỉ có thể thụ động ăn phấn nhưng về sau hắn đã luyện được trực giác sắc bén chuyên né phấn.

Hắn hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng một cái liền né được mảnh phấn đầu tiên, xoay người sang một bên liền né được hai mảnh còn lại.
Đang hí hửng thì hắn cảm giác đầu mình hơi đau, hắn có cảm giác như chuyện lúc trưa lập lại rồi thì phải.

Mở mắt ra thì Thiên Tiếu phát hiện trêи đầu mình là một bầu trời đầy sao, muốn cử động thì phát hiện đầu hơi choáng một chút.
Một bàn tay mềm mại khẽ ép đầu hắn ta xuống.

“Không cần phải cố làm gì?”
Hắn đang nằm trêи đùi của Lý Nhã Kỳ, Thiến Tiếu yên tâm nằm im.

“Ta bị làm sao thế?’
Nàng lắc đầu nói:
“Lúc ta tỉnh lại thì thấy huynh vẫn đang bất tỉnh, hình như có ai đó dậy sớm hơn đã cố tình đánh huynh một cái thì phải.
Ta không biết là ai, lúc đó tỉnh lại trước ta hình như chỉ có hai người Dạ Nguyệt và Dạ Yến thôi, lúc ta đi tìm họ để hỏi lý lẽ thì họ bảo không phải do họ làm.”
Không nhầm thì hình như lão sư ra tay sau khi hắn né hết phấn thì phải, chuyện không có cái gì cả nên hắn cũng không quan tâm quá nhiều.
Nhức đầu kiểu này thì đến sáng mai thì có lẽ hết thôi, hắn mệt rồi nên cũng không muốn kiếm chuyện làm gì, huống gì kiếm chuyện với lão sư rất có thể sẽ ăn đòn thêm.

Đã thế hắn hiện tại còn không đối mặt với lão sư, khi hắn biết được lão sư có dính dáng tới chuyện trong quá khứ của cha mẹ liền dè dặt hơn, Thiên Tiếu không tin lão sư không biết mình là con của bằng hữu hắn.
Thậm chí hoài nghĩ những người như La Sơn, Quang Tiến sống ở gần mình nhiều năm như vậy cũng phải có một lý do nào đó.

Nhớ lại những chuyện trong quá khứ thì hắn nhớ ra chút chuyện rất có thể liên quan đến chuyện của cha mẹ, đầu tiên là La Sơn thúc thúc trong thời gian hai năm cha hắn rời đi trả thù thì cũng lấy cớ đi làm xa rồi rời khỏi gia đình.
Quang Tiến lão sư thì hắn ta không rõ cho lắm, nhưng một tuần sau khi cha hắn trở về thì lão sư cũng nhận việc tại Hắc Dạ cao trung.

Hắn hoài nghi cha hắn trả thù có sự giúp đỡ của hai người này, điều này khiến cho việc cha hắn giết được những kẻ mạnh hơn mình là hợp lý.
Ba cái thiên kiêu hợp lực trả thù thì rất nhiều người không thể nào chịu đựng được.

Còn một chuyện mà Thiên Tiếu đã nghĩ kỹ càng, ban đầu hắn nghĩ phải có người phản bội thì cha hắn mới lộ tẩy, nhưng rất nhanh hắn tự phủ nhận suy nghĩ của mình, chuyện đó là không thể bởi hắn ta vẫn sống.
Chính xác hơn thì có thể cha hắn đã để lộ ra một sơ hở nào đó có thể dẫn đến thân phận thật sự, sợ ảnh hưởng tới hắn nên mới tự sát, có khi hai người La Sơn và Quang Tiến lão sư cũng không biết chuyện gì xảy ra.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.