Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 93:




Trong không khí tràn ngập u hương nhàn nhạt, Thẩm Lưu Hưởng cố tình ngửi ngửi, như suy tư gì đó.
Đối với Tình Hoa Cổ trong người Thẩm Lưu Hưởng mà nói, u hương phiêu đãng bên trong phủ, hiệu dụng như cào ngứa, cho nên y ngửi một lúc lâu, mới sinh ra một chút cảm giác mỏng manh.
Giây lát sau, đã hiểu rõ khốn cảnh của Chu Huyền Lan.
Một tay Thẩm Lưu Hưởng bị nắm lấy, tránh không thoát, ánh mắt Chu Huyền Lan thay đổi thất thường nhìn y chằm chằm, không biết suy nghĩ cái gì. Tay kia Thẩm Lưu Hưởng tìm kiếm trong túi trữ vật, không tranh thật giả với hắn, chuẩn bị cho Chu Huyền Lan ăn Thanh Vẫn Đan trước.
Đan này Đế Vân Vũ cho, sau khi ăn vào, bất kể táo ý gì trong cơ thể đều sẽ tan thành mây khói, đạt tới cảnh giới tứ đại giai không.
Ngón tay Thẩm Lưu Hưởng trắng nõn thon dài, câu lấy một cái bình ngọc trong túi. Đang muốn móc ra, động tác đột nhiên ngừng lại, năm ngón tay lặng yên không một tiếng động cuộn tròn trở về.
Đúng lúc này, Chu Huyền Lan buông y ra, đẩy y cách xa mấy trượng.
Bước chân Thẩm Lưu Hưởng lảo đảo, đỡ tường khó khăn lắm mời dừng lại được. Nghe thấy tiếng nói trầm thấp vang lên trong phiến thiên địa nhỏ này: “Không muốn chết liền cách ta xa một chút.”
Dứt lời, Chu Huyền Lan nhắm mắt nhập định, đem nỗi lòng bị nhiễu loạn hòa vào quỹ đạo.
Không biết người nào làm việc này, lấy thủ đoạn đánh tráo xuất thần nhập hóa, cho dù sớm có cảnh giác, hắn cũng không nhịn được hoài nghi đây thật sự là Thẩm Lưu Hưởng.
Chính là, nào có trùng hợp như vậy?
Chu Huyền Lan nhíu mi, vận linh lực kiềm chế khô nóng trong cơ thể, đem thứ lẫn vào kinh mạch trừ bỏ từng chút một. Quá trình tuy gian nan, nhưng chỉ cần nhịn xuống, mấy canh giờ hẳn là có thể khôi phục như thường.
Chẳng qua, Chu Huyền Lan không dự đoán được, người bị đuổi đi lại to gan lớn mật thấu tới, cọ cọ lên người hắn.
“Ta là thật mà.”
Thẩm Lưu Hưởng từ phía sau nhào tới thân ảnh đang khoanh chân ngồi, đôi tay ôm lấy cái cổ thon dài, nói thầm bên tai Chu Huyền Lan: “Ta là thật, sao ngươi lại không tin?”
Hơi thở quen thuộc từ sau lưng quấn quanh mà đến, tất cả đều là mùi hương của Thẩm Lưu Hưởng.
Chu Huyền Lan hô hấp cứng lại, mở miệng ngữ khí cứng đờ, lộ ra chút cảnh cáo nguy hiểm: “Tránh ra.”
Thẩm Lưu Hưởng bắt đầu giả ngu giả ngơ: “Tránh đi đâu?”
Gân xanh trên thái dương Chu Huyền Lan giật giật, nhịn đến mức tận cùng, mở đôi mắt u ám thâm thúy ra.
Phanh......!
Linh thụ bên hồ run run, lá cây trong suốt rơi đầy đất.
Thanh niên bộ dáng tuấn mỹ bị ấn lên thân cây, cần cổ tinh tế yếu ớt bị một bàn tay bóp chặt, chớp chớp mắt phượng, vô tội nói: “Làm gì? Ta lại không làm gì ngươi, tức giận cái gì?”
Chu Huyền Lan gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.
Bóp chặt cổ còn không sợ hãi, bộ dáng hoàn toàn không phòng bị hắn, quả thực......
Toàn thân trên dưới Chu Huyền Lan đều ở kêu gào “Sư tôn” “Sư tôn”, hận không thể lập tức ôm người vào trong ngực.
Hắn thở sâu, miễn cưỡng tìm được một tia lý trí: “Vảy ngược.” Vảy ngược, thế gian chỉ một mình sư tôn biết ở đâu.
Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, nâng ngón trỏ lên, chọc chọc lên cổ tay, “Buông ra.”
Bàn tay thon dài nghe tiếng buông ra, nhưng thấy cần cổ trắng nõn của thanh niên không lưu lại một vệt đỏ nào...... Chu Huyền Lan hoàn toàn không dùng lực, toàn là hù dọa người.
Thẩm Lưu Hưởng ho nhẹ một tiếng, làm bộ làm tịch xoa xoa cổ, tầm mắt từ khuôn mặt Chu Huyền Lan buông xuống, ngừng ở nơi nào đó trên hõm vai.
Bốn phía yên tĩnh một khắc, Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay, ôm lấy thân ảnh mặc trường bào màu đen, gương mặt chôn vào cổ hắn, cách một tầng xiêm y, mang theo ý vị trả thù, há mồm khẽ cắn xuống vùng da gần vảy ngược.
Dưới linh thụ, vang lên tiếng nói thanh niên lộ ra ý cười.
“Tìm được rồi, ở đây.”
Sợi dây lý trí trong đầu Chu Huyền Lan, đột nhiên đứt phựt, một lần nữa đẩy người lên thân cây.
Phía sau lưng đụng phải thân cây thô tráng, Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, chưa phản ứng lại, cằm đã bị bàn tay thon dài nâng lên, trước mắt phủ lên một bóng đen.
Chu Huyền Lan cúi đầu bắt lấy cánh môi hồng nhuận, tay đỡ bên eo Thẩm Lưu Hưởng, mang theo bức thiết tràn ra, nóng nảy, lập tức dừng ở đai lưng lụa đỏ, ngón tay khớp xương rõ ràng câu lấy một mặt, đem đai lưng buộc chặt kéo ra.
Bàn tay ấm áp xâm nhập vào, cách tầng áo trong mỏng manh, tự do di chuyển trên vòng eo mảnh mai của thanh niên.
Thân hình Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, giơ tay chống lại lồng ngực rộng trước người, nghiêng mặt đi, thoát ly cánh môi đang dán chặt. Môi mỏng hé ra, lợi dụng thời gian rảnh thở dốc một hơi, “Đừng chạm vào......”
Động tác Chu Huyền Lan ngừng lại, nhìn thấy người trong lòng ngực buông xuống hàng mi, thanh âm nổi lên run rẩy, “Đừng chạm vào, đừng chạm vào eo.”
Vòng eo Thẩm Lưu Hưởng rất mẫn cảm, không chịu nổi tham nhập xoa bóp chỗ đó.
Nhưng lấy tư thái làm rõ như thế, không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu. Tức khắc, liền bị đè lên thân cây, ngón tay nắm chặt lấy huyền bào, thân mình bị giam cầm trong ngực Chu Huyền Lan không ngăn được run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, nhánh cây trên đầu hai người, không gió lắc nhẹ.
Rơi xuống vài miếng lá cây, theo đai lưng đỏ bên hông Thẩm Lưu Hưởng, cùng bay xuống đất.
Trong không trung vang lên tiếng quần áo bị xé rách.
Thân thể Thẩm Lưu Hưởng chợt lạnh, lần đầu có chút lúng túng.
Đối mặt với Chu Huyền Lan mất đi lý trí, hãm sâu trong tình dục, Thẩm Lưu Hưởng có thể cảm giác được, đối phương tính toán lập tức đem y làm mãnh liệt ngay tại đây.
Chưa trải qua có chút sợ.
Tuy rằng ngày thường kêu gào đến lợi hại, nhưng thật đến thời điểm này, Thẩm Lưu Hưởng lại phá lệ luống cuống, hận không thể làm một con tiểu rùa đen, có thể rúc vào trong mai.
Nhưng lúc này không có nơi nào cho y trốn, phía sau lưng tựa lên thân cây, phía trước là Chu Huyền Lan vì dục niệm mất đi lý trí.
Lui không thể lui.
Chu Huyền Lan mang đến cảm giác áp bách quá mạnh, Thẩm Lưu Hưởng cảm giác hô hấp đều trở nên gian nan, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nhợt, bắt lấy cánh tay đang giữ chặt của Chu Huyền Lan, không nhịn được xô đẩy.
Nhưng lực đạo trong tay bất kể nặng nhẹ, với Chu Huyền Lan mà nói, đều như cào ngứa, không ngăn cản được hắn mảy may.
Thẩm Lưu Hưởng đã chịu qua tư vị Tình Hoa Cổ, biết dưới loại tình huống này, hy vọng Chu Huyền Lan tỉnh táo cũng không lớn, giơ tay chống đẩy, chỉ là hành vi theo bản năng.
Nhưng không nghĩ tới, Chu Huyền Lan vẫn luôn đè ở trên người y, dần dần ngừng động tác, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, đem biểu tình hoảng loạn thu hết vào đáy mắt.
Sư tôn...... Không muốn.
Suy nghĩ này như cảnh tỉnh, làm Chu Huyền Lan tức khắc tỉnh táo lại.
Ý thức rời rạc của hắn dần dần tụ lại, nhìn chằm chằm thân ảnh chỉ còn sót lại một chiếc áo trong lỏng lẻo, rúc trong lòng ngực hắn ẩn ẩn phát run, trầm mặc một khắc, “...... Sư tôn đừng sợ,”
Tiếng nói trầm thấp của Chu Huyền Lan hơi khàn, ngăn chặn dục vọng muốn phóng túng theo bản năng. Mu bàn tay nổi đầy gân xanh, lại nỗ lực buông Thẩm Lưu Hưởng ra, nhẹ giọng trấn an người thần sắc bất an, “Đệ tử không chạm vào ngươi, đừng sợ.”
Thẩm Lưu Hưởng là người duy nhất hắn đặt ở đầu quả tim, Chu Huyền Lan luyến tiếc cưỡng bách nửa phần.
Thình lình xảy ra biến cố, làm Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, sắc mặt chậm rãi khôi phục như thường, nhìn thân ảnh đang lui bước ra sau, biểu tình phức tạp gọi: “Chu Huyền Lan.”
Chu Huyền Lan một đốn: “Ta đây.”
Hắn chậm rãi nói: “Sư tôn đừng lo lắng, tìm một nơi nghỉ ngơi, đệ tử tĩnh tâm đả tọa một lát, là có thể......”
Lời còn chưa dứt, tay áo to rộng bị bàn tay trắng nõn như ngọc túm lấy.
Thẩm Lưu Hưởng hơi cúi đầu, hồng nhạt từ làn da trắng nõn sau tai lan tràn ra, mở miệng lắp bắp xưa nay chưa từng có, “Ta không phải, không phải không muốn...... Chính là khẩn trương một chút...... Kỳ thật ta có Thanh Vẫn Đan, nhưng mà không muốn cho ngươi.”
Mặt Thẩm Lưu Hưởng nóng lên: “Ngươi nghe hiểu chưa?”
Hỏi xong, Thẩm Lưu Hưởng phát hiện Chu Huyền Lan hô hấp dồn dập hơn vài phần, ngửa đầu chăm chú nhìn y. Chu Huyền Lan cúi người, một tay ôm eo Thẩm Lưu Hưởng, một tay xuyên qua khuỷu chân y, đem người chặn ngang bế lên, thần thức đảo qua, đi nhanh vào nội thất.
Đai lưng lụa đỏ, với áo ngoài rách nát bị để lại dưới gốc cây, vài phiến lá bay rơi lên trên đó.
Động phủ này trống trải rộng lớn, hoàn cảnh thanh u, trên tường đá ghi lại một vài pháp thuật cao giai, hẳn là vị tu vi cao thâm lánh đời nào để lại.
Nội thất bày biện đơn giản đến cực điểm, hay là đồ vật ban đầu đều đã hóa thành hủ bại, chỉ còn sót lại một chiếc giường ngọc ấm to rộng.
Trong ánh sáng tối tăm, nhuyễn ngọc thượng hạng tỏa ánh sáng ôn nhuận.
Một bộ trường bào màu đen trải trên giường ngọc ấm, sau đó thân ảnh mảnh khảnh chỉ mặc áo trong mỏng manh được đặt lên trên.
Dây lụa đỏ buộc tóc của thanh niên không biết rơi ra từ khi nào, tóc đen hỗn độn rối tung trên giường, áo trong tuyết trắng, cùng huyền bào dưới thân tôn nhau lên, cảnh đẹp đến làm người mê mẩn.
Ánh mắt Chu Huyền Lan thâm u đến cực điểm, cúi đầu hôn lấy cánh môi hồng nhuận mềm mại, bàn tay dừng trên vật duy nhất che đậy người dưới thân, thong thả cởi ra, vứt xuống dưới tháp với quần áo bên cạnh hắn.
Đêm tối vĩnh hằng bất biến trong bí cảnh, đột nhiên đổ mưa.
Khi thì mưa rền gió dữ, sâu trong rừng vang lên tiếng giọt mưa rơi xuống lách tách. Khi thì mưa phùn lâu dài, vạn vật trong bí cảnh ôn hòa dễ chịu.
Dấu hiệu sắp mưa không đến được phòng trong, trên giường ngọc ấm toàn là cảnh tượng kiều diễm.
Thẩm Lưu Hưởng biết Chu Huyền Lan trúng tình độc, khó tránh khỏi sẽ lăn lộn chút. Nhưng không dự đoán được, lăn lộn đến sâu như thế lâu như thế.
Y đã có chút chịu không nổi, nhưng nhiệt độ nóng rực trên người Chu Huyền Lan không hạ thấp chút nào, lại còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Thẩm Lưu Hưởng cắn chặt môi, không biết qua bao lâu, không nhịn được lên tiếng bảo Chu Huyền Lan dừng lại.
Nhưng Chu Huyền Lan chịu đói bao lâu mới được ăn, cho dù lực tự khống chế có mạnh, lại đem y đặt ở đầu quả tim, lúc này cũng không có khả năng dừng lại. Môi mỏng ghé đến bên tai Thẩm Lưu Hưởng, thấp giọng dỗ dành: “Sư tôn nhịn một chút, một lát sẽ không sao.”
Bên ngoài dấu hiệu sắp mưa nồng đậm nhất.
Không biết gió từ đâu đến đánh vào linh thụ, lá cây trong suốt rào rạt rơi xuống, làm bạn với áo ngoài đai lưng mất chủ nhân trên mặt đất.
Trong nhà quang ảnh đan xen, thời gian trôi đi phá lệ thong thả.
Thần trí Thẩm Lưu Hưởng có chút tan rã, toàn thân trên dưới bao vây trong hơi thở của Chu Huyền Lan, ngón tay rũ bên huyền bào vô lực mà rụt rụt.
Y mệt đến sức lực chống đẩy cũng không có, nhẹ thở phì phò, muốn nghỉ ngơi một lát nhưng Chu Huyền Lan vẫn động tình không thôi, trên mặt không có nửa điểm thoả mãn, tiếp tục kéo Thẩm Lưu Hưởng vào một hồi hoan hảo không có điểm dừng.
Cuối cùng, thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ khóc lóc lắc đầu, tránh thoát khỏi giam cầm, muốn xuống giường. Nhưng tức khắc lại bị Chu Huyền Lan bắt được, một lần nữa ấn xoay người lại.
“Một lần cuối cùng, sư tôn,” Chu Huyền Lan hôn hôn y như trấn an, “Ta bảo đảm.”
Thẩm Lưu Hưởng ý thức hôn hôn trầm trầm, nghe vậy mày đang nhăn lại hơi giãn ra, miễn cưỡng gật gật đầu. Chưa từng nghĩ, một lần cuối cùng này kết thúc cũng ở mấy canh giờ sau.
Cuối cùng, khi Chu Huyền Lan rốt cuộc buông y ra, y khóc nhỏ một tiếng, hoàn toàn ngất đi.
Chu Huyền Lan hơi câu môi mỏng, ánh mắt thâm thúy lộ ra lưu luyến, hơi cúi đầu, hôn hôn lên cái trán thấm mồ hôi mỏng của Thẩm Lưu Hưởng. Sau đó từ túi trữ vật lấy ra áo ngoài sạch sẽ, đắp lên người đang hôn mê, từ giường ngọc ấm bế lên.
Bên cạnh linh thụ có hồ nước tự nhiên, vô cùng trong sạch.
Chu Huyền Lan giúp Thẩm Lưu Hưởng rửa sạch thân thể xong, từ trong nước đi ra, liếc mắt nhìn túi trữ vật lẫn trong đống quần áo rách nát dưới gốc cây.
Không có linh lực của chủ nhân, tự nhiên không mở ra được.
Chu Huyền Lan tìm trong đống quần áo của mình, lấy ra một cái áo trong còn ổn nhất, mặc vào cho Thẩm Lưu Hưởng.
Quần áo hắn đối với Thẩm Lưu Hưởng mà nói, rất là to rộng, mặc ở trên người có chút thùng thình. Chu Huyền Lan một lần nữa vớt người vào trong lòng ngực, quần áo bên vai thuận thế liền chảy xuống, lộ ra hơn phân nửa đầu vai tuyết trắng, bên trên còn mấy vết đỏ ái muội.
Ánh mắt Chu Huyền Lan tối sầm lại, tay ôm eo nhỏ Thẩm Lưu Hưởng nắm thật chặt.
Một lát sau, hắn rũ mắt nhìn về phía người trong lòng ngực. Khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn hơi nghiêng, hai tròng mắt khép lại. Cho dù trong lúc hôn mê, mày cũng nhăn lại nhẹ nhàng.
Nhìn dáng vẻ mệt đến mức tận cùng.
Chu Huyền Lan chậm rãi thu liễm tâm tư, dù sao cũng là lần đầu của sư tôn, luyến tiếc lăn lộn y quá mức.
_______________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.