Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 67:




Thẩm Lưu Hưởng sắc mặt bình tĩnh rời khỏi phủ đệ. Sau khi về Quyển Vân Các, đến thẳng phòng luyện đan.
Đan phương của Quỷ Đan phức tạp đến cực điểm, cần rất nhiều linh thảo. Ban đầu cho rằng đã có phân nửa đan phương, thực tế thì một phần tư cũng không đến.
Thẩm Lưu Hưởng đem bình máu đặt ở một bên, ngồi trước lò đan, ngón tay thon dài ấn ở bên trên, đôi tay dùng sức vỗ vỗ, hãy còn nói: “Ếch ngồi đáy giếng oa oa oa, dựa vào chính mình muốn đan phương thì đợi kiếp sau đi a.”
Dứt lời, kết thúc tự giễu.
Thẩm Lưu Hưởng một lần nữa đánh lên tinh thần, vận linh lực khống chế độ lửa. Lúc này, có cái gì đó đâm đâm trong túi trữ vật, động tĩnh không nhỏ.
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng đầy nghi hoặc cởi dây buộc. Trong túi trữ vật không thể cất vật còn sống. Chẳng lẽ có cái gì thành tinh?
Vừa mở túi trữ vật, Ngọc Giản xanh nhạt vọt ra.
Ngày thường Ngọc Giản chỉ hơi hơi động, hôm nay đột nhiên lại táo bạo như thế. Thẩm Lưu Hưởng đang buồn bực, ngó thấy chữ khắc dưới Ngọc Giản, trong lòng nảy một cái.
“Đế, Đế phụ......”
Suýt nữa y đã quên mất, ngày ấy lấy nhầm xong, Đế Vân Vũ chưa tìm y đòi Ngọc Giản về, vì thế thuận tay bỏ vào trong túi trữ vật.
Đầu kia Ngọc Giản nhàn nhạt ừ một tiếng.
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, chờ Đế Vân Vũ tiếp tục nói, bẻ ngón tay đếm từ một tới mười, thấy Ngọc Giản lơ lửng trên không vẫn còn trầm mặc, y lại đếm một lần nữa.
Đối phương vẫn không nói một lời.
Qua non nửa canh giờ, Thẩm Lưu Hưởng đem ngón tay đều bẻ đến mỏi, lời nói đến bên miệng nuốt lại nuốt, gương mặt nghẹn đỏ bừng. Cuối cùng không nhịn được nữa nói: “Đế phụ có chuyện gì?”
Ngọc Giản bay ra một tiếng cười khẽ, “Chỉ có chút kiên nhẫn này.”
Thẩm Lưu Hưởng trộm bĩu môi, sau đó nghe Đế Vân Vũ nói: “Thoạt nhìn hoàn toàn thiếu kiên nhẫn, ở Yêu giới rất ít đả tọa có phải hay không?”
Thẩm Lưu Hưởng: “...... Phải.”
Nói xong, y nhỏ giọng bổ sung, “Nhưng mỗi ngày đều có tu tập pháp thuật.”
Đế Vân Vũ: “Ngô nhi thật là cần cù đến cực điểm.”
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc, không nghĩ tới đột nhiên lại được khen, ánh mắt sáng lên. Nháy mắt tiếp theo liền nghe thấy Ngọc Giản truyền ra thanh âm nói: “Cho rằng ta nói như vậy là khen ngươi sao?”
Thẩm Lưu Hưởng nghẹn họng.
Đế Vân Vũ đại khái đoán được biểu tình trên mặt y, cười nhẹ một tiếng. Một lát sau từ từ nói, “Thôi, nói chính sự. Ta nhớ ra mẹ ngươi là ai rồi.”
Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Ngọc Giản lơ lửng giữa không trung.
“Mẹ ngươi là nữ tử Tu Chân giới, tên là Lam Lâm Lang. Từng là luyện đan sư đệ nhất đại lục, trước kia từng luyện đan dược cho ta.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?!”
Y rũ mắt nhìn đan phương. Chữ viết tú khí đoan chính. Nếu chữ mà như người, hẳn là một đại mỹ nhân ôn nhu viết ra.
Đế Vân Vũ: “Ta chỉ nhớ rõ như thế. Nếu ngươi muốn tìm thân thế, bắt đầu tìm từ nàng.”
Dứt lời, hắn hỏi: “Còn chuyện gì không?”
“Có,” Thẩm Lưu Hưởng ậm ừ một lát, thật cẩn thận nói, “Sao con lại mang họ Thẩm?”
Y không cùng họ với Đế Vân Vũ, vốn tưởng rằng giống đám người Từ Tinh Thần, cùng họ mẹ. Nhưng giờ xem cũng không phải, hay là lão nương của nguyên thân đạp Đế Vân Vũ, cho nguyên thân một người cha khác?!
Đế Vân Vũ nghe ra ý tại ngôn ngoại, trầm mặc một cái chớp mắt, thấp giọng uy hiếp: “Có lẽ ta có thể nếm thử máu ngươi, liền biết có phải là con ruột hay không.”
Thẩm Lưu Hưởng sợ tới mức cả người run run.
Nếu không phải, chẳng phải là tro cốt y đều không còn sao?!
Ở một chỗ khác, Đế Vân Vũ thưởng thức Ngọc Giản trong tay, thấy bên kia chậm chạp không lên tiếng, cảm thấy hù dọa đủ rồi, nhướng mày, đạm thanh nói: “Thu hồi ý niệm vụng về của ngươi đi. Cho dù ta không nhớ rõ được bao nhiêu, nhưng huyết mạch tương liên, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền biết.”
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, suy đoán nói: “Chẳng lẽ lúc ấy Đế phụ dùng tên giả họ Thẩm?”
Đế Vân Vũ: “Cả đời ta hành sự, chưa bao giờ dùng tên giả.”
Nói, hắn dừng một chút, bổ sung: “Có lẽ mẹ ngươi dùng tên giả.”
Thẩm Lưu Hưởng ậm ừ hai tiếng, đang muốn nói tiếp, chớp mắt ánh sáng trên Ngọc Giản đã tắt ngấm, từ giữa không trung rơi xuống.
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Y duỗi tay đỡ được, tầm mắt dừng trên Ngọc Giản, chậm rãi nhíu mày.
Lúc vừa đến Đế Cung, y tò mò hỏi mẹ y là ai, Đế Vân Vũ nhíu mi, sau khi trầm tư thật lâu, nói: “Quên rồi. Người quá lâu không xuất hiện trước mặt ta thì sẽ không nhớ rõ.”
Thẩm Lưu Hưởng một bên vì mẹ của nguyên thân mà rơi nước mắt chua xót. Một bên suy đoán Đế Vân Vũ là không muốn cho y biết nên mới nói như thế.
Chuyện mới ngắn ngủn vài thập niên, làm sao quên được?
Nhưng hôm nay nghe Đế Vân Vũ nói như thế, tựa hồ đã quên thật. Nghĩ đến đêm đó hắn nói đến nơi phong ấn Cùng Kỳ, cũng là đã quên, Thẩm Lưu Hưởng càng nhăn mày chặt hơn.
Ngón tay thon dài của y nắm chặt Ngọc Giản.
Nguyên tác chỉ nói Đế Vân Vũ ngã xuống, vẫn chưa đề cập nguyên nhân vì sao. Đế Vân Vũ lập cùng tam giới, sớm đã là vô địch thiên hạ. Nếu thân vẫn, chỉ có thể là tự thân xảy ra vấn đề.
Có lẽ hắn biết được nhưng không nói, nên người khác mới không biết được thôi.
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng hơi trầm xuống, đem Ngọc Giản thả lại vào túi trữ vật. Lúc này, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Nếu Lam Lâm Lang là mẹ y, vậy Tông chủ Kiếm Tông, Lam Tiêu Sinh, chẳng phải chính là cữu cữu của y sao?!
Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mi tâm. Ngày đó bị Mộng Yểm vây khốn, trong trí nhớ của nguyên thân có hình ảnh vụn vặt mỗi lần đến Kiếm Tông, Lam Tiêu Sinh đều trộm đưa cho y rất nhiều thứ tốt, pháp khí, linh kiếm, thậm chí đồ chơi ven đường đều có.
Khó trách sau khi biết nguyên thân thích Diệp Băng Nhiên, Lam Tiêu Sinh nhiều lần làm nội quỷ Kiếm Tông, đem hành tung của đồ đệ tiết lộ cho y.
Đây là trợ giúp cháu ngoại trai một tay a.
Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ lắc đầu, thu suy nghĩ, đem linh thảo bỏ vào lò đan, mở bình máu nhỏ đổ vào Bách Diệp Thảo, chuyên tâm cân nhắc.
Luyện đan không thể quấy rầy, Từ Tinh Thần đứng ở ngoài cửa, chờ từ ban ngày đến đêm tối, mơ màng sắp ngủ, bỗng ngửi được một mùi thơm đan dược tươi mát di người.
Hắn bừng tỉnh ngẩng đầu, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Người từ trong phòng đi ra hốc mắt đỏ au, nắm chặt ngón tay, “Ta......”
Nhìn dáng vẻ thất bại. Nhưng Từ Tinh Thần không kịp tiếc nuối, nhìn bộ dáng Thẩm Lưu Hưởng lã chã chực khóc, đại khái không nghĩ tới y sẽ chịu đả kích lớn như thế, luống cuống tay chân nói: “Cùng lắm thì ban đêm ta xông vào phủ đệ trộm quyển trục ra! Ngươi đừng khóc a. Lúc ta lớn như ngươi đã sớm không khóc nữa rồi!”
Thẩm Lưu Hưởng: “Hả?”
Ai là huynh trưởng chỉ được không điểm trong lòng tiểu tử này? Y xòe tay ra: “Ai khóc? Ta luyện thành rồi.”
Từ Tinh Thần trợn to mắt nhìn đan dược, lại nhìn y: “Vậy ngươi đỏ mắt cái gì?!”
Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mí mắt: “Khói hun.”
Từ Tinh Thần: “......”
Vì thế hắn không để ý tới y nữa, Thẩm Lưu Hưởng bật cười, đi thẳng đến Phủ Thất Yêu Vương.
Khắp nơi trong phủ đệ đèn đuốc sáng trưng, Văn Nhân Tần một mình ngồi trong đình uống rượu, nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng, hắn xách bầu rượu lên hướng y quơ quơ, “Đêm khuya tới đây, không sợ ta không nhịn được giữ ngươi lại sao?”
Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi: “Ta không cho rằng nếu ta muốn chạy, ngươi lại ngăn được.”
Văn Nhân Tần biểu tình ý vị không rõ, mấy phần mỉm cười: “Có chuyện gì?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Ta luyện ra Quỷ Đan rồi.”
Tay Văn Nhân Tần đang đong đưa chén rượu chợt khựng lại, ánh mắt tức khắc biến hóa, xuyên thấu qua bóng đêm nặng nề nhìn lại, “Thật sự?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Quyển trục.”
Văn Nhân Tần câu môi, buông chén rượu, tay phải đưa vào vạt áo, lấy ra quyển trục tỏa kim quang nhàn nhạt vờn quanh, “Lúc trước mới nghĩ tùy thân mang theo chờ ngươi, không nghĩ tới nhanh như vậy.”
Thẩm Lưu Hưởng một tay ném ra đan dược mới luyện, tay kia dùng sợi tóc của Đế Vân Vũ thử thử, sợi tóc chỉ thẳng quyển trục.
Văn Nhân Tần đánh giá Quỷ Đan xong, mặt mày khẽ nâng: “Đan phương.”
Xác nhận không có lầm xong, hai người không cần phải nhiều lời nữa, trao đổi đồ vật trong tay.
Quyển trục trong tay Thẩm Lưu Hưởng u ám bình thường, sau khi dùng linh lực thúc giục, mới một lần nữa nở rộ ra ánh sáng.
Thẩm Lưu Hưởng thu quyển trục, xoay người rời khỏi phủ đệ.
Y luyện đan dược cả một ngày, chưa độ linh cho Chu Huyền Lan, không biết lúc này hắn đang ở đâu. Còn có trời xa đất lạ Diệp Băng Nhiên, cũng không biết đã tra được tung tích đệ tử trong môn hay chưa?!
Đợi Thẩm Lưu Hưởng đi rồi, Hùng Du hiện thân, mặt lộ vẻ vui mừng: “Chúc mừng Thành chủ, có đan dược này, có thể dùng những người đó không cần kiêng nể gì nữa.”
Văn Nhân Tần đem đan phương sao chép một phần, đưa cho hắn: “Bảo đám luyện đan sư phế vật kia luyện theo.”
Hùng Du cẩn thận nhận lấy: “Thuộc hạ lập tức đi, lệnh bọn họ luyện bao nhiêu?”
Văn Nhân Tần sờ sờ cằm, ánh mắt trong bóng đêm có vẻ u lãnh quỷ dị, môi mỏng phun ra hai chữ: “Mười vạn.”
Hùng Du: “Đúng vậy.”
Hắn ngừng lại, tiếp tục nói: “Cửu Yêu Vương theo dõi U Minh Hỏa trên tường thành, không biết đã phát hiện ra chưa. Còn có một tu sĩ, thuộc hạ tra được là Bắc Luân Kiếm Tôn, vậy mà cũng tìm tới. Có cần phái người......”
“Diệp Băng Nhiên tu vi không thấp, các ngươi không phải đối thủ, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Còn Chu Huyền Lan,” Văn Nhân Tần xách bầu rượu lên, không nhanh không chậm rót một ly, “Bát Hoang truyền đến tin tức, Chu Huyền Lan hiện thân ở đó.”
Trong lòng Hùng Du tràn đầy khiếp sợ: “Không phải hắn ở Kỳ Lân Thành sao?!”
“Bị lừa,” Văn Nhân Tần nắm chặt chén rượu, uống liền một hơi, “Nhưng không sao. Nếu dám tra, sẽ khiến cho bọn chúng không một kẻ nào chạy được.”
Hùng Du rùng mình, lại nói: “Đêm qua Chu Yếm kia thực sự quái dị, người thuộc hạ phái đi truy đuổi đều bị ném ra.”
“Hắn không phải Chu Yếm, nhưng tựa hồ biến thành Chu Yếm.” Văn Nhân Tần đứng dậy, đi đến cửa phòng nghỉ, “Hai năm trước, Lục Yêu Vương thanh tỉnh đại biến, nói không chừng có quan hệ với hắn. Phái người đi...... Không, trước tiên phái thêm người nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng. Ta không hy vọng nháy mắt y liền rời khỏi thành.”
Hùng Du lĩnh mệnh rời đi..
Mây đen che trăng, màn đêm đen nhánh một mảnh, không thấy ánh sáng.
Tố Bạch Triệt trốn trong sơn động âm lãnh tối tăm, nhìn chằm chằm lửa trại trước mặt, khuôn mặt phủ kín sương mù.
Đồng Khê thở dài: “Đáng tiếc.”
Tố Bạch Triệt hơi híp mắt: “Muốn ghê tởm ta? Nằm mơ. Đợi ta trở về nghỉ ngơi chỉnh đốn, lần sau trực tiếp tấn công Kỳ Lân Thành, ép Văn Nhân Tần hiện ra nguyên hình.”
Đồng Khê nghe ra càng tiếc nuối hơn gã: “Ta là đang tiếc kế hoạch của ta.”
Sơn động vạn phần yên tĩnh, tiếng Đồng Khê gian nan mà lạnh băng: “Ta vốn định đưa ngươi vào đường cùng, kế hoạch hoàn hảo hết thảy, đáng tiếc bị người chặn ngang một chân, nếu không ngươi sẽ phải cầu ta cứu ngươi.”
Tố Bạch Triệt biểu tình đổi đổi, Đồng Khê chủ động hướng gã tiết lộ sơ hở của Văn Nhân Tần. Sau đó lại báo cho chỗ hắn ẩn thân, tựa hồ bức thiết ép Văn Nhân Tần đi vào đường chết còn gấp hơn gã.
Việc này vốn làm Tố Bạch Triệt nghi hoặc, hiện giờ vừa nghe, liền cười nhạo: “Vớ vẩn. Nếu không có Thẩm Lưu Hưởng từ giữa làm khó dễ, ta đã vạch trần thân phận hỗn loại của Văn Nhân Tần, trong Đêm Trăng Máu nhân lúc hắn bệnh muốn hắn chết, bằng cái gì phải cầu ngươi.......?”
Lời còn chưa dứt, sau lưng Tố Bạch Triệt chợt thấy lạnh lẽo.
Hay là Văn Nhân Tần có hậu chiêu?!
Hơn nữa hậu chiêu này không phải là nhỏ, đến nỗi kể cả có vạch trần thân phận hỗn loại, là kẻ địch của yêu tu toàn thành cũng không hề sợ hãi, bằng không Đồng Khê sẽ không nói câu hướng hắn cầu cứu này.
Tố Bạch Triệt xả khóe miệng, cười cười: “Nói như thế, vận khí đứng ở bên này của ta, không có như ý nguyện của ngươi.”
Gã cười, miệng vết thương đau kịch liệt, che ngực lại ho khan hai tiếng, sắc mặt tái nhợt. Đang muốn nhắm mắt điều trị, ngoài động truyền đến động tĩnh.
Tố Bạch Triệt cảnh giác nhìn về phía cửa động.
Một thân ảnh thon dài xuất hiện, khoảnh khắc thấy gã, đôi mắt tỏa ánh sáng, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nâng, “Ta đang nghĩ sao lại thơm như thế đấy, thì ra là Triệt Triệt.”
Tố Bạch Triệt nghiến răng, sắc mặt xanh mét.
Hoa Tiên.
***
Thẩm Lưu Hưởng mang quyển trục trở về Quyển Vân Các, giao cho Từ Tinh Thần, “Ngươi mang về Đế Cung, đến lúc đó chúng ta hội hợp ở địa bàn của Đại Yêu Vương.”
Từ Tinh Thần ngẩn người, không duỗi tay nhận lấy: “Vì sao không đi cùng nhau?”
Truyền Tống Trận đã chuẩn bị ở ngoài thành, phái người gác. Hắn vốn tưởng rằng tối nay lấy được quyển trục, Thẩm Lưu Hưởng liền cùng hắn về Đế Cung.
Thẩm Lưu Hưởng: “Nếu Kiếm Tông tương trợ, chuyện đệ tử bọn họ còn chưa điều tra rõ ràng, không thể đi luôn được.”
Từ Tinh Thần đẩy quyển trục ra: “Nếu vậy, ta cũng ở lại.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi ở lại cũng vô dụng.”
Trong lòng Từ Tinh Thần cứng đờ, gương mặt đỏ lên, giận đến nói không ra lời.
“Tin thật?” Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc, lấy quyển trục gõ nhẹ vào đầu hắn, “Việc quyển trục quan trọng, cần mau chóng giao cho Đế phụ, ngươi mau về Đế Cung sớm chút thì tốt hơn.”
Từ Tinh Thần tiêu tán tức giận, biểu tình khó hiểu sờ soạng cái trán, “Ngươi, ngươi tử tế nói chuyện, chớ có động tay động chân.”
Thẩm Lưu Hưởng đem quyển trục nhét vào trong tay hắn, “Đừng nói nhảm nữa, đưa ngươi ra khỏi thành, Trương Miểu Miểu chờ ở đó rồi.”
“...... Được rồi,” Từ Tinh Thần thỏa hiệp cất quyển trục, trên mặt lộ ra biểu tình buồn bực, “Sao ta cứ cảm thấy ngươi vội vã đuổi ta đi đấy. Chẳng lẽ,”
Hắn dừng bước, trừng lớn mắt: “Ngươi định muốn nhân lúc ta đi rồi, quang minh chính đại cùng Chu Huyền Lan ghé vào cùng nhau!”
Thẩm Lưu Hưởng không nói gì, túm chặt tay áo hắn, đem người ồn ào nháo nháo lôi ra khỏi Quyển Vân Các.
Y xác thật vội vã để Từ Tinh Thần trở về, nhưng không vì lý do khác, chỉ là cảm thấy bên cạnh Đế Vân Vũ có thêm người thì tốt hơn một chút. Từ Tinh Thần đối với Đế phụ một vạn lần để bụng, nếu Đế Vân Vũ có chỗ nào không thích hợp, hắn hẳn là rất nhanh có thể nhận ra.
Từ Tinh Thần lải nhải một đường, bá bá không ngừng.
Đến tận khi thấy Chu Huyền Lan ở cửa thành, mới đột nhiên im bặt, trong lòng chắc chắn càng sâu, gầm lên: “Còn nói các ngươi không phải thông đồng? Hắn đều sớm chờ ở cửa tiễn đưa ta!”
Phía sau Chu Huyền Lan có vài tên thủ hạ đi theo, một bên kia cửa thành, Diệp Băng Nhiên tay cầm bội kiếm đứng đó.
Thẩm Lưu Hưởng che che lỗ tai, nói với Từ Tinh Thần: “Quá nửa đêm rồi nhỏ giọng một chút, ngươi đây là quấy nhiễu dân chúng.”
Dứt lời, y nhìn về phía Chu Huyền Lan: “Sao các ngươi đều ở đây?”
“Sư tôn đi với ta.” Chu Huyền Lan giữ chặt y, đi đến trước tường thành, chỉ hướng ngọn lửa màu đen chưa bao giờ tắt, “Ta tìm một ngày cả trong lẫn ngoài thành, phát hiện điểm đáng ngờ duy nhất chính là ngọn lửa này.”
Lúc trước Thẩm Lưu Hưởng nghe hắn nói có cái pháp trận quỷ dị, nhưng với lĩnh vực này lại dốt đặc cán mai, xem xét ngọn lửa một lúc lâu, lắc lắc đầu.
“Không nhìn ra điểm đáng ngờ.”
Chu Huyền Lan giải thích nói: “Này giống cửa vào một cái pháp trận.”
Diệp Băng Nhiên đứng ở một bên đi tới, cầm kiếm chỉ lên phía lửa đen, thân kiếm lập tức nổi lên vụn sáng nhỏ bé yếu ớt, “Đây là bội kiếm của một đệ tử, có thể cảm ứng được chủ nhân triệu hoán. Hắn ở chỗ nào đó trong này.”
Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt, nhìn tường thành dày nặng trước mặt.
Tầm mắt Chu Huyền Lan trở lại trên người y: “Sư tôn lấy được quyển trục rồi?”
Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, Chu Huyền Lan biểu tình thả lỏng chút, “Một khi đã như vậy, sư tôn có thể đi rồi.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Lại chờ thêm mấy ngày.”
Việc Quỷ Đan đã nợ Kiếm Tông một ân tình, rời đi như vậy quá không phúc hậu.
Chu Huyền Lan nhíu mi, nhìn về phía lửa đen muốn nói lại thôi, nếu là pháp trận trong tưởng tượng của hắn, không biết Văn Nhân Tần giấu cái gì ở bên trong. Kỳ Lân Thành quá mức hung hiểm, không thể để sư tôn ở lại nơi này.
“Sư tôn nghe......”
Lời nói mới ra khỏi miệng, bàn tay hơi lạnh rũ bên người đã bị nắm lấy.
Gió đêm cuốn theo lạnh lẽo đánh úp lại, Thẩm Lưu Hưởng một tay nắm lấy, vừa vận chuyển linh lực vừa đem người lôi đi, “Trên người ngươi sao có chút lạnh? Ta độ linh cho ngươi trước.”
Y nhớ rõ trên người Chu Huyền Lan luôn luôn ấm áp, thình lình sờ vào lại lạnh căm căm, còn có chút không quen.
Đi được hai bước, Thẩm Lưu Hưởng lại quay đầu lại nhìn Diệp Băng Nhiên, chần chờ hỏi: “Ta muốn tiễn người. Ngươi ở lại chỗ này hay là đi cùng nhau?”
Diệp Băng Nhiên rũ mắt, nhìn về phía hai tay nắm chặt: “Ta ở chỗ này.”
Thẩm Lưu Hưởng gật nhẹ, mang theo đồ đệ cùng Từ Tinh Thần chạy tới Truyền Tống Trận.
Từ Tinh Thần thúi mặt một đường, ánh mắt thường thường dừng trên bàn tay hai người nắm ở bên nhau. Hắn chưa bao giờ nghe qua phân thân cần độ linh, vẫn luôn cảm thấy Thẩm Lưu Hưởng bị yêu ngữ tà thuyết mê hoặc lừa gạt.
Đám người Trương Miểu Miểu đã đến trước, đem tất cả chuẩn bị xong, đứng ở bên cạnh chờ.
Trong rừng u ám tối tăm, Truyền Tống Trận tứ phía lập loè ánh sáng linh thạch.
Từ Tinh Thần chậm chạp không chịu tiến vào Truyền Tống Trận, Thẩm Lưu Hưởng thấy thế, nhướng mày, liền nắm tay Chu Huyền Lan mở rộng hai tay, “Sao vậy, muốn tới ôm một cái ly biệt sao?”
Y vốn là trêu ghẹo, bởi vì Từ Tinh Thần trái lo phải nghĩ không thể làm ra việc này trước mặt mọi người.
Chưa từng nghĩ, vừa dứt lời, cánh tay bị kéo lên phía trước, Từ Tinh Thần dùng sức ôm chặt y.
Thẩm Lưu Hưởng: “?!”
Chu Huyền Lan nhìn bàn tay nắm chặt tay hắn, tầm mắt di chuyển, nhìn về phía người cúi đầu đặt cằm lên vai Thẩm Lưu Hưởng, ý vị thâm trường nheo mắt lại.
Bên tai Từ Tinh Thần nóng lên, trầm mặc một lát, phát hiện Chu Huyền Lan đang nhìn liền hùng hổ trừng mắt nhìn lại.
Sau đó hắn tiến đến bên tai Thẩm Lưu Hưởng, dặn dò nói: “Yêu tộc da dày thịt béo, một chốc một lát không chết được. Nếu gặp phải nguy hiểm, phải cho đồ đệ ngươi đi lên trước. Chớ có ngớ ngẩn.”
Thẩm Lưu Hưởng bật cười, gật gật đầu: “Được, ta nhớ kỹ.”
Từ Tinh Thần buông y ra, lúc trước còn một bộ dáng niệm niệm không tha, ôm xong cũng không quay đầu lại, sải bước bước vào Truyền Tống Trận ngay lập tức, như sợ bị ngăn lại.
Ánh sáng chợt lóe, thân ảnh trong trận biến mất không thấy.
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, thu hồi tầm mắt. Lúc này, Chu Huyền Lan nhẹ cong môi mỏng, hoãn thanh nói: “Hắn để lại đồ vật cho sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, như có cảm giác rũ mắt, nhìn thấy có thêm một thứ treo bên hông.
Gió đêm xuyên qua rừng sâu, thổi đến túi gấm vàng óng nhẹ giật giật, trên đó có một chữ “Thần” lấp lánh tỏa sáng.
Thẩm Lưu Hưởng không khỏi cười khẽ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.