Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 62:




Mơ hồ nhận ra gì đó, tất cả yêu tu trên đường đều hướng mắt tới, thoáng nhìn người vùi đầu trên hõm vai Thẩm Lưu Hưởng, tập thể thay đổi sắc mặt.
Trong chớp mắt, yêu tu nửa con phố nhấc chân chạy trốn, phản ứng cực nhanh. Lấy ba người làm trung tâm, quét ngang xung quanh không còn một ai, bát rượu sứ rơi đầy mặt đất.
Từ Tinh Thần đem kiếm "bang” một cái ấn lên trên bàn, lạnh giọng: “Dùng linh lực tiêu mùi rượu là được. Đừng nói sẽ không. Đừng vội giả vờ say chiếm tiện nghi.”
Uống một ngụm rượu xong liền xấn lên người Thẩm Lưu Hưởng, còn nói mấy lời lả lướt.
Lừa ai đây?
Thẩm Lưu Hưởng ngửi mùi rượu, nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên trán Chu Huyền Lan, sờ thấy một tầng mồ hôi mỏng.
Y nhớ rõ Chu Huyền Lan bình thường uống rượu cũng không cón gì khác thường, bộ dáng như thế chẳng lẽ vì là phân thân.
“Phân thân có thể uống rượu không?”
Từ Tinh Thần trừng lớn mắt, người trước mắt này lại là phân thân?!
Ý thức được đối phương khả năng say thật, khí thế của hắn dần tan đi, “Ta cũng không biết.”
Kết quả là, hai người thanh tỉnh trên bàn tiệc hai mặt nhìn nhau, đều không biết làm gì.
Lúc này, người tỏa mùi rượu ngẩng đầu, mi mắt hơi áp, tay bẻ gương mặt Thẩm Lưu Hưởng qua, tiếng nói lãnh trầm: “Sư tôn đừng nói chuyện với người khác.”
Nghe vậy, Từ Tinh Thần nhăn mày lại.
“Dựa vào cái gì?”
Giọng nói rơi xuống, gió đêm trên đường biến lớn, thổi cho bàn ghế bốn phía phát ra tiếng vang.
Ánh trăng đỏ tươi dừng trên người Chu Huyền Lan.
Hắn không vui mà nâng mí mắt lên, mắt đen hiện ra một mạt huyết sắc, môi mỏng gợi lên độ cong lạnh băng, “Ngươi muốn tìm.......”
Chữ “chết” còn chưa phun ra, miệng đã bị bàn tay hơi lạnh che lại.
“Hư, say liền phải có bộ dáng say. Đừng nói chuyện.”
Thẩm Lưu Hưởng lo lắng lát nữa hai người thật sự đánh nhau, liền nói với Từ Tinh Thần, “Ngươi về Quyển Vân Các trước đi, ta đưa hắn......”
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay bị liếm một cái, nổi lên một trận tê dại.
“Ngươi làm sao thế?”
Từ Tinh Thần phát hiện biểu tình y cứng đờ.
Bên tai Thẩm Lưu Hưởng nổi lên hồng nhạt, “Không sao. Ngươi đi về trước đi.”
Từ Tinh Thần hơi suy tư, đứng dậy thu bảo kiếm, “Một khi đã như vậy, ngươi đưa hắn trở về, ta muốn đi dạo trên phố một lát. Tinh Liên tò mò trăng máu ở Yêu giới, ta ngắm nhiều một chút, trở về kể cho nàng nghe.”
Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, nhìn theo hắn rời đi xong, buông lỏng tay, cùng Chu Huyền Lan nhìn vào mắt nhau.
“Ngươi liếm tay ta làm gì?!”
Chu Huyền Lan mở to hai tròng mắt huyết sắc, biểu tình mờ mịt: “Không thể liếm tay sao?”
Lời trách cứ của Thẩm Lưu Hưởng đến bên miệng, nhìn bộ dáng ngốc của hắn, bất đắc dĩ nói: “Không thể như thế.”
Uống chút rượu, người có hơi choáng váng.
Y nhìn quanh bốn phía, một yêu ảnh đều không có, trên đường trống không. Tất cả yêu tu đều tránh ở chỗ tối yên lặng quan sát.
“......”
Không phải chỉ là mắt biến đỏ thôi sao, sợ đồ đệ y đến mức ấy?
Thẩm Lưu Hưởng bĩu môi một cái, quay đầu lại, nhìn đến một khuôn mặt tuấn tú đang không ngừng phóng đại, tim đập rơi mất một nhịp. Đến tận khi tóc mai Chu Huyền Lan cọ qua gương mặt, mới nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ là đứng không vững, muốn dựa vào y.
Thẩm Lưu Hưởng giơ tay đỡ lấy, đang muốn mở miệng, bên tai cảm nhận được một cổ nhiệt khí.
Thân hình y cứng đờ, mở to mắt.
Tầm mắt Chu Huyền Lan dừng ở vành tai trắng nõn, môi mỏng khẽ mở, thử liếm liếm. Phát hiện thân hình trong lòng ngực khẽ run run, ánh mắt ngay lập tức trở nên thâm u.
Hắn như muốn trêu đùa, lại liếm một cái.
Thịt mềm trắng nõn chớp mắt đỏ bừng, giống như muốn lấy máu, rơi vào trong mắt, lộ ra tư thái mê người nói không nên lời.
Nhịp thở của Chu Huyền Lan hơi trầm xuống, đang muốn tiếp tục nhấm nháp, cái đầu đang cúi xuống bị vô tình đẩy ra.
Hắn nhíu chặt mi, không vui nhìn về phía người quấy rầy nhã hứng. Nhìn thấy mắt phượng của đối phương híp lại, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ra hàn ý nhàn nhạt, khí thế yếu đi vài phần.
“...... Không liếm tay mà.”
Lỗ tai Thẩm Lưu Hưởng nóng lên, nghe vậy bật cười.
Lợi dụng sơ hở, nói lời này còn rất đúng lý hợp tình. Y xoa xoa mi tâm, trái lo phải nghĩ. Không thể đánh không thể mắng, đành phải lười so đo đến cùng với con ma men.
“Ngươi là rồng đen, không phải chó con. Không được liếm người a.”
Ánh mắt Chu Huyền Lan dừng trên lỗ tai hồng thấu, tuy cực kỳ không muốn tha, nhưng sư tôn đã mở miệng, liền ngoan ngoãn gật gật đầu, “Được.”
Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn nghe hiểu lời nói, có thể chắp vá giao lưu.
“Ta mang ngươi về độ linh.”
Chu Huyền Lan nhướn mi, nắm lấy cổ tay y, linh khí quanh thân tụ lại, dẫn người biến mất tại chỗ.
Ánh trăng xuyên thấu qua hiên cửa sổ, chiếu lên một mảnh sương đỏ trên án thư to rộng. Căn phòng yên lặng hồi lâu, đột nhiên truyền ra động tĩnh.
Thẩm Lưu Hưởng nằm ở trên giường, thân thể khảm vào đệm chăn mềm mại, chưa phản ứng lại, cổ tay liền bị chế trụ, hơi thở nóng rực phun ra giữa môi.
Chu Huyền Lan không cần nghĩ ngợi, hôn thẳng xuống.
Thẩm Lưu Hưởng trợn to mắt phượng, kịch liệt giãy giụa, ngón tay niết quyết cởi bỏ trói buộc, dùng sức đẩy người đè trên người y ra.
Chu Huyền Lan không chút sứt mẻ, rũ mắt nhìn nhìn người trong ngực.
Dây buộc tóc của thanh niên lỏng ra, tóc đen như lụa hỗn độn tán trên gối, mắt phượng toát ra vài phần hoảng loạn, hơi thở phì phò, cánh môi mới vừa hôn qua phiếm ánh nước long lanh.
Tiếng nói của Chu Huyền Lan hơi khàn: “Sư tôn đừng nhúc nhích.”
Thẩm Lưu Hưởng thiếu chút nữa một chân đem người đá văng, lý trí còn sót lại giúp y hơi bình tĩnh, run giọng nói: “Giải thích. Cho ngươi cơ hội giải thích, bằng không ta liền không khách khí."
Lúc trước còn đang ổn thỏa, sao đột nhiên lại như con sói hung ác như thế?
Ngón tay thon dài của Chu Huyền Lan dừng ở khóe môi y, vuốt ve một chút, “Không phải sư tôn nói độ linh cho ta sao? Kỳ thật, đây là phương thức tốt nhất.”
Dứt lời, hắn cúi đầu khẽ chạm, đoạt một chút linh lực của Thẩm Lưu Hưởng.
“Giống như vậy.”
“.......”
Gân xanh trên thái dương Thẩm Lưu Hưởng giật giật, lúc trước cố kỵ động thủ sẽ đả thương người. Giờ mà còn không ra tay, tiện nghi sẽ bị chiếm hết.
Y vận linh lực, ba phần lực đánh vào vai Chu Huyền Lan.
Giường nhẹ giật giật.
Chu Huyền Lan ngoảnh mặt làm ngơ, cởi bỏ dây cột tóc lỏng lẻo của y, năm ngón tay luồn vào mái tóc đen mềm mượt, mạnh mẽ ấn cái ót xuống cướp lấy không khí giữa răng y.
Thẩm Lưu Hưởng lập tức không hề lưu thủ, dùng bảy phần linh lực đánh tới.
Bảy phần lực của tu sĩ Hóa Thần cảnh, đủ để lay động một phương thiên địa. Nhưng dừng ở trên người Chu Huyền Lan, chỉ làm hắn hơi làm tạm dừng, kêu lên một tiếng, ủy khuất hoang mang nhìn nhìn Thẩm Lưu Hưởng, phảng phất không rõ vì sao lại đánh hắn.
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng hoảng sợ.
Chính là kể cả là chân thân Chu Huyền Lan ở đây, cũng tuyệt đối không có khả năng hành động như thế!
Y ngưng thần nhìn chăm chú, bỗng nhiên phát hiện quanh người Chu Huyền Lan vờn quanh một tầng ánh sáng đỏ nhạt, cực kỳ giống ánh trăng bên ngoài.
Thử đánh một kích, khoảnh khắc lòng bàn tay đụng vào ánh sáng đỏ, linh lực ẩn dấu bị dời đi.
Thẩm Lưu Hưởng lại hút một hơi khí lạnh, trong chớp nhoáng, minh bạch vì sao đế sư nói Đêm Trăng Máu, đại yêu vô địch.
Đây, đây là gian lận! Là gian lận!!
Khi dễ người!!!
Thẩm Lưu Hưởng gấp đến đỏ mắt.
Chu Huyền Lan thấy khóe mắt y phiếm hồng, buông lỏng ra một chút, “Sư tôn khóc sao?”
Nghe vậy, Thẩm Lưu Hưởng liền phải cười lạnh một tiếng.
Cái sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua, có thế này cũng muốn dọa y khóc?
Nhưng lại nghĩ nghĩ, độ cong lạnh băng trên khóe môi hạ xuống.
Y run rẩy hàng mi dài, gãi gãi chóp mũi, gương mặt chôn một nửa trong chiếc gối mềm mại, giữa môi tràn ra một tiếng nghẹn ngào, “Ta không muốn độ linh, ngươi buông ta ra.”
…… Đợi trăng máu qua, y nhất định phải cho phân thân biết cái gì gọi là hối hận!
Chu Huyền Lan biểu tình hoảng loạn, lập tức buông y ra.
Thẩm Lưu Hưởng thấy hữu dụng, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, tay phát run xốc sa màn lên, liền xuống giường muốn chạy trốn.
“Từ từ, sư tôn.” Chu Huyền Lan bắt lấy y.
Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ cả người, đáng thương hề hề quay đầu lại, lã chã chực khóc.
“Cái gì?”
Chu Huyền Lan: “Đệ tử còn chưa trả lại linh lực cho ngươi.”
“Ta không thiếu chút này...... Ô.”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Lưu Hưởng bị ôm lấy eo, vớt trở về.
Bên cửa sổ ánh trăng càng đậm, không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Lưu Hưởng cũng được buông ra.
Y nghiêng đầu, mồm to thở phì phò, áo ngoài không biết bị ném xuống đất từ khi nào, toàn thân chỉ còn một chiếc áo trong lỏng lẻo, tóc đen hỗn độn tán ở trên giường, môi như nhiễm máu, đuôi mắt một mảnh đỏ tươi.
Chu Huyền Lan buông mi mắt xuống, che khuất một mảnh thâm u.
Hắn vốn có y trả linh lực cho sư tôn. Chưa từng nghĩ, sau khi nếm mùi vị, liền không khống chế được chính mình, đợi lấy lại tinh thần đã là như thế.
Men say bất tri bất giác biến mất, dục niệm trong lòng lại càng làm càn hơn, đến tận khi thấy gương mặt lạnh như băng sương, ý thức hỗn độn mới như bị tạt một bát nước lạnh, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Không đúng, hắn có làm gì đâu?!
Thẩm Lưu Hưởng ngồi dậy, ngón tay thon dài điểm điểm mép giường, ngữ khí nghe không ra bất luận cái cảm xúc gì.
“Nếu thanh tỉnh rồi, liền lấy túi trữ vật tới cho ta.”
Túi trữ vật với quần áo cùng nhau nằm trên mặt đất, Chu Huyền Lan nhặt lên, không dám trở lên giường, ôm tới đưa cho Thẩm Lưu Hưởng.
“Đệ tử biết sai…… Sư tôn phạt ta đi.”
Thẩm Lưu Hưởng không nói một từ, vẫn đang cởi bỏ túi trữ vật, thò bàn tay vào, một lát lấy ra một viên Ngọc Giản màu xanh nhạt.
Đưa linh lực vào, bên trong lập tức truyền đến một chút động tĩnh. Tiếng gió gào thét, tiếng âm thanh sụp đổ lẫn lộn với nhau, có vẻ đặc biệt hỗn loạn.
Nhưng giọng nói Chu Huyền Lan lại nhẹ nhàng chậm chạp, còn lộ ra chút ý cười nhàn nhạt, “Giờ sửu rồi, sư tôn còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Thẩm Lưu Hưởng liếc nhìn người bên mép giường, khóe môi gợi lên một độ cong lạnh căm căm.
Một lát sau, y hút một hơi khí nhỏ, hướng Ngọc Giản hô to cáo trạng: “Chu Huyền Lan! Chu Huyền Lan! Phân thân của ngươi muốn tạo phản!!”
Đầu kia Ngọc Giản lâm vào trầm mặc không tên.
Chu Huyền Lan bên này sắc mặt trắng nhợt, không biết làm sao, “Không phải...... Ta....... Sư tôn.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.