Vai Ác Nữ Phụ Không Làm Được!

Chương 10: Không Khí Trường Học (3)




Chương 10: Không Khí Trường Học (3).

Thấy Nguyễn Tư Nguyên thờ ơ không phản ứng, Nhạc Bối Bối hoàn toàn không có hoang mang cùng với ngoài ý muốn.

Trích tiên cao lãnh, ngược lại như vậy mới đi đúng thuộc tính.

“Mau nhận đi!”

Vì vậy Nhạc Bối Bối chủ động vươn tay túm lấy tay phải đang buông thõng của Nguyễn Tư Nguyên nhét phần cơm vào, sau đó càng lá gan béo múp phình lớn, nhân lúc anh không kịp phản ứng mà kéo người anh, từ phía sau đẩy lưng vào trong lớp, “Giờ nghỉ trưa không nhiều, mau đi đi!”

Dứt lời, vội vội vàng vàng lôi kéo Bạch Phàn cùng nhau tẩu thoát.

Nguyễn Tư Nguyên khóe mắt liếc thấy hai người đã rời đi, mặt mũi lạnh lùng trở về chỗ ngồi.

Ngày hôm đó trong diễn đàn của trường lập tức nổi lên một tin giật gân: Kinh hoàng! Vương tử cao lãnh nhận đồ của học tỷ xinh đẹp bị lớp mũi nhọn khối mười hai trộm giấu!

Bên dưới khu bình luận, người người sôi nổi cắn hạt dưa.

Thế nhưng người một lòng học tập Nhạc Bối Bối, người một lòng phục vụ Bạch Phàn, và một trích tiên lánh đời Nguyễn Tư Nguyên, hoàn toàn không có ai rảnh rỗi đi lướt diễn đàn.

Giờ nghỉ trưa, Nhạc Bối Bối và Bạch Phàn không trở về lớp học. Bạch Phàn dẫn cô tới rừng cây sau dãy phòng học.

Bóng cây đổ xuống hai bên đường, tạo ra không gian vừa yên tĩnh lại vừa thoáng mát.

Xung quanh không ít người đều đã tới trước đó, Bạch Phàn tìm một chỗ ngồi trên thảm cỏ, túi xách cậu vẫn luôn khoác trên vai suốt một đường rốt cuộc cũng phát huy tác dụng. Cậu gập ô lại rồi đưa cơm cho Nhạc Bối Bối cầm, rút từ trong túi một tấm thảm được gấp gọn gàng ra trải phẳng trên mặt đất, sau đó nhận lại đồ đạc, ra hiệu cô ngồi xuống.

Nhân vật tên Bạch Phàn chưa từng xuất hiện trong sách, lại đối xử với nguyên chủ quá mức chu đáo, phỏng chừng từ trước tới nay cũng không ai đối với cô ta tỉ mỉ ân cần như vậy khiến Nhạc Bối Bối vô thức cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

Ngắm nhìn sườn mặt của thiếu niên trước mắt, cô vừa ăn vừa nghiên cứu quan sát. Nhất cử nhất động của Bạch Phàn đều vô thức toát lên vẻ bình thản ung dung. Nhưng cố tình, người này ở trước mặt cô lại thập phần nhút nhát vô hại, không biết cậu ta trời sinh vốn đã thế, hay chỉ ở trước mặt Nguyễn Bối Bối mới bị ức ép thể hiện ra?

Nhạc Bối Bối nhìn rồi lại nhìn, bất giác cảm thấy thiếu niên này lớn lên không tệ chút nào. Môi hồng trên làn da trắng noãn, mũi cao mà thanh, đôi mắt cụp xuống nhìn không rõ ánh sáng trong con ngươi, lại thấy được hàng mi dày dặn nhàn nhạt cong lên. Nếu không phải vì cậu ta để tóc dài qua mắt, thì gương mặt này cũng xứng đáng đem đi lừa tình!

Nhạc Bối Bối đột nhiên nghĩ, bên cạnh có một cực phẩm như thế này, nguyên chủ vì sao còn cố tình đi chọc Lưu Vân Liêm? Chính là vì đơn thuần không trân trọng những gì mình đang có mà theo đuổi cái bản thân không có được, hay là từ trước đến nay chỉ lấy cậu ta ra đùa nghịch, chưa từng tỉ mỉ quan sát cậu ta?

Trong lòng bỗng xót xa, Nhạc Bối Bối nghĩ, có lẽ là bởi vì bổn phận và trách nhiệm của pháo hôi, cho nên buộc phải đi lên những gì tác giả đã đề sẵn phía trước, khiến cô ta bỏ lỡ rất nhiều thứ...

Cũng chính tại thời điểm này, Nhạc Bối Bối chợt có một suy nghĩ, liệu có phải vì hối hận muốn bù đắp hết tất thảy, cho nên cố ý muốn cô xuyên tới đây, sống trong thân xác Nguyễn Bối Bối này?

Không bị nguyên tác ràng buộc? Không bị cốt truyện tính toán?

Cô lại nhìn Bạch Phàn, xuất hiện thêm một nhân vật không có trong nguyên tác, thế giới này vốn vẫn luôn như vậy, thay tác giả chậm rãi hoàn thiện những lỗ hổng mà nguyên tác theo góc độ nhìn nhận phiến diện của nhân vật chính không có được sao? Nhưng nghĩ lại cũng đúng, ở góc nhìn của nữ chính, chưa chắc đã biết đến sự tồn tại của Bạch Phàn này, thậm chí sinh hoạt của nguyên chủ như thế nào, không có tác giả vài dòng giới thiệu, e rằng chẳng ai biết, cũng không người nguyện ý tìm hiểu. Nếu như đã để cô tiến vào, mọi thứ nhất định không chỉ còn là những con chữ trên giấy trắng nữa.

Nguyễn Bối Bối nói dễ nghe thì là nhân vật phụ, nói khó nghe thì là công cụ của tác giả, cần đến cô sẽ kéo lên sàn diễn, vì vậy trừ khi cần thiết phải tham gia vào cốt truyện, cuộc sống ngày thường của cô sẽ không bị bó buộc nhiều như nhân vật chính. Dễ hiểu mà nói, dù cô có làm gì, chỉ cần không gây ra hậu quả nghiêm trọng làm ảnh hưởng đến cốt truyện thì sẽ không có vấn đề gì hết.

Thì ra đây là cảm giác thoát tuyến, tuyệt!

Vừa ăn vừa nghĩ, cơm hộp thoáng chốc đã thấy đáy, lại không biết Bạch Phàn từ khi nào đã xử lý xong xuất cơm bự như vậy, hiện tại đang nhanh chóng thu dẹp hiện trường.

Kỳ thực, nói thu dẹp hiện trường là nói quá. Bạch Phàn chỉ đơn giản thu dọn hộp cơm trống không của mình rồi đặt qua một bên, lôi sách ngữ văn ra học thơ cổ. Thấy cô đã ăn xong thì nhanh chóng xách hộp nhựa rỗng đi vứt.

Nhạc Bối Bối mấy năm nay làm việc trong văn phòng, chậm rãi dưỡng thành thói quen mỗi trưa phải ngủ, vì vậy đối với cô ngủ trưa rất quan trọng. Chính là Bạch Phàn dù vạn năng đến đâu cũng không thể đi đâu cũng xách gối đi theo được, hơn nữa trước giờ nguyên chủ rất ít thân cận cậu, cậu hoàn toàn không biết cô có thói quen ngủ trưa, vì vậy chẳng có chuẩn bị gì sất.

Trong lúc hai mí mắt đánh nhau, Nhạc Bối Bối nghe thấy Bạch Phàn thật lâu mới nghẹn ra được một câu đầy bối rối: “Không bằng gối đầu lên đùi tôi đi?”

Nhạc Bối Bối không chút quẫn bách lập tức nghiêng người lên gối đầu lên chân cậu. Thiếu niên tuổi này đa phần không phát triển mỡ thừa, tuy rằng khi cảm nhận được xương đùi cứng rắn, nhưng ít ra cũng dễ chịu hơn để đầu cách một tấm thảm nằm trên đất lạnh.

Ý thức của Nhạc Bối Bối nhanh chóng chìm vào bóng đêm.

.:.:. Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 .:.:.

Buổi chiều chỉ có hai tiết, tiết đầu tiên là tiếng anh, tiết thứ hai là môn văn.

Nhạc Bối Bối ngủ một giấc tỉnh lại thần thanh khí sảng, lấy từ ngăn bàn ra tờ đề tiếng anh được phát hôm qua, trắng tinh. Hiển nhiên Bạch Phàn chỉ có thể giúp cô chép bài trên lớp, như vậy quá đủ rồi, không thể tiếp tục làm thêm cả bài tập hộ.

Vì vậy khi Bạch Phàn áy náy nhìn về phía Nhạc Bối Bối, cô nhấc tay an ủi cậu: “Không sao, tôi tự mình làm.”

Nhạc Bối Bối vừa làm vừa tính toán, tiếng anh trước kia là sở trường của mình, hiện tại còn mười lăm phút nữa sẽ đến giờ vào lớp, trong khoảng thời gian này cô ít nhất sẽ làm hết nửa trang, trong lúc giáo viên chữa bài sẽ làm nốt những bài còn lại.

Nhìn Nhạc Bối Bối hăng say làm bài tập như vậy, Bạch Phàn vốn định để cô chép đáp án của mình mà đẩy tờ đến nửa, kết quả chỉ có thể xấu hổ thu về. Hôm nay từ khi gặp lại Nhạc Bối Bối, Bạch Phàn liền cảm thấy cô như biến thành người khác. Từng cử chỉ hành động đến ánh mắt, hoàn toàn không mang chút kiêu ngạo khinh người ngày trước. Tuy không biết cái gì đã tác động lên cô, nhưng cậu cảm thấy được rõ ràng nỗ lực muốn thay đổi chính mình của cô, xem thế nào cũng là một chuyện tốt.

Trong lúc làm bài, Nhạc Bối Bối hoàn toàn không xa lạ với những kiến thức này, nhưng từ sau khi rời khỏi ghế nhà trường công việc của cô không dính líu đến tiếng anh, đã mấy năm không động đến, công thức lại quên đi rất nhiều, vì vậy cô chỉ có thể vừa lật vở xem lí thuyết vừa dựa vào suy luận viết xuống.

Bạch Phàn không có việc gì ngồi bên cạnh, giúp cô chỉnh gương nhỏ trên bàn, thói quen của Nguyễn Bối Bối chính là trên bàn bao giờ cũng phải có một chiếc gương, chỉ cần cô nhấc mắt, tùy thời đều có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình phản chiếu bên trong. Bánh kẹo trên bàn được cậu xếp gọn lại, chỉ cần cô muốn, vươn tay liền có thể túm được đồ ăn. Làm xong một loạt công tác, Bạch Phàn yên tâm cúi đầu tiếp tục học thơ cổ.

Tới khi sắp đến giờ vào lớp, lớp trưởng từ đâu tới đứng trước bàn hai người gõ gõ bàn, “Bạn học Nguyễn, cô Tống nói cậu tới phòng làm việc của cô nói chuyện.”

Nhạc Bối Bối nhấc mí mắt, loay hoay một hồi mới làm được hơn hai mươi câu thật sự là hơi mất kiên nhẫn, đổi lại nếu là trước kia, tốc độ làm bài của cô sẽ không thể nào chậm như vậy được.

Nhạc Bối Bối ngồi bên trong, Bạch Phàn liền đứng dậy nhường đường, liếc mắt nhìn cô, nói: “Tôi đi cùng cậu.”

“Cậu không học thơ cổ nữa sao?” tiết thứ hai là môn văn, có khả năng sẽ bị giáo viên kiểm tra thơ. Cô thì không lo, dù sao giáo viên trừ khi muốn chỉnh cô như thầy Chu ra, đại đa số đều không có hy vọng gì với cô, sẽ không lo bị gọi trả bài. Nhưng Bạch Phàn không như vậy, thành tích cậu ta đứng nhất khối, xác xuất bị gọi vẫn tương đối cao.

“Hôm qua đã học thuộc rồi.” Bạch Phàn nói: “Chỉ là muốn ôn lại để nhớ kỹ hơn.”

Nhạc Bối Bối không từ chối nữa, dù sao bản thân cô cũng không biết đường, hơn nữa nơi này quá xa lạ, cô đi một mình cũng ngại, có Bạch Phàn tình nguyện đi cùng đổi lại không có gì không tốt.

Vì vậy hai người cùng sóng vai ra khỏi lớp, không lâu sau giờ học buổi chiều cũng bắt đầu.

Bạch Phàn dẫn Nhạc Bối Bối đi qua hai dãy hành lang, lại băng qua một đoạn sân trường vô cùng xa mới đến được phòng làm việc của các thầy cô.

Nhạc Bối Bối nhấc tay gõ cửa, theo chỉ điểm của Bạch Phàn, nghiêng đầu liền nhìn thấy vị trí của cô Tống, cô lập tức bước tới.

Cô Tống, Tống Hà là giáo viên môn lý, chủ nhiệm lớp mũi nhọn khối mười hai, thoạt nhìn đã qua tuổi bốn mươi. Lúc này cô đang chỉnh sửa giáo án, thấy Nhạc Bối Bối bước đến khẽ liếc một cái, thu tài liệu trên bàn chất thành một ngọn núi nhỏ qua một bên xong mới ngẩng đầu nhìn cô. Hiển nhiên cô Tống là một trong số ít những giáo viên biết mặt mộc của nguyên chủ.

“Nhanh như vậy đã đi học rồi?”

Đây là câu đầu tiên cô Tống hỏi Nhạc Bối Bối. Theo như hiểu biết của cô, nguyên chủ xin nghỉ hai ngày đồng nghĩa với xin nghỉ hai tuần, lần này quay lại nhanh như thế, cô Tống không nhịn được hỏi vậy cũng là bình thường.

“Vâng... Ở nhà mãi cũng vô vị.” Nhạc Bối Bối thật thà nói. Huống chi dù không tham dự kịch bản thì con đường tương lai vẫn phải đi, trước khi thân phận tiểu thư giả này bị phanh phui ra, đến trường là việc quan trọng nhất hiện tại.

“Nếu đã đến trường thì phải chăm chỉ học.”

Cô Tống không kiêng nể gì nói, “Em cũng sắp mười tám rồi, không còn nhỏ nữa, phải tìm cho mình mục tiêu, vì nó mà phấn đấu, không phải suốt ngày chơi bời, bắt nạt bạn học.”

Nói tới đây ánh mắt cô Tống thoáng nhìn về phía cánh cửa phía sau, nghiêm mặt nói: “Phá hoại tương lai của bạn học, cho dù nhà em có nhiều tiền đến đâu cũng không bù đắp được!”

Nhạc Bối Bối không dưng bị giáo huấn có chút đau đầu, nhưng dù sao đã tới đây rồi, nguyên chủ ăn xong phủi mông đứng dậy, chỉ còn cô thay cô ta dọn dẹp đành kiên nhẫn lắng nghe.

Đứng một lúc liền nhịn không được trộm xem đồng hồ, không nghĩ tới mình đã kiên trì được suốt mười lăm phút. Nếu là Nhạc Bối Bối trước kia, học sinh năm tốt bị giáo viên gọi riêng tới quở trách một trận như vậy, khẳng định đã bị dọa khóc. Nhạc Bối Bối bỗng muốn thở dài, bãi bể nương dâu, thương hải tang điền, thời gian đủ dài để bào mòn ngây dại của một người.

“...Tôi nói, em rốt cuộc có nghe hay không hả?” Nói được nửa thì thấy Nhạc Bối Bối không biết từ bao giờ đã thả hồn trôi dạt phương xa. Lúc này trong phòng cũng không có ai khác, cô Tống khó có thể kiềm lại được đề cao giọng một chút.

Nữ sinh này thực sự quá mức cứng đầu! Nhưng cố tình nhà trường lại nể mặt thân thế phía sau cô mà xếp cô vào lớp mình. Mặc dù không muốn, thế nhưng cô Tống chỉ là một giáo viên ăn lương của nhà trường, vì vậy một lần dẫn dắt, đã dẫn tới hai năm.

Đúng lúc này, cửa lạch cạch mở ra, một thầy giáo tuổi trung niên dẫn đầu bước vào. Ông cùng cô Tống chào hỏi một chút, sau đó vừa đi vừa nói với thiếu niên phía sau: “Muốn nhảy lớp cũng đơn giản thôi, chỉ cần trò hoàn thành tốt bài thi của tất cả các môn và đạt được số điểm khả quan thì nhà trường sẽ phê duyệt nguyện vọng của trò.”

“Thời gian ngắn nhất cho trò chỉ có một tháng.”

“Nửa tháng là đủ rồi.”

Đáp lại lời của vị giáo viên nọ, thanh âm lành lạnh có phần quen thuộc vang lên.

Nhạc Bối Bối ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy bóng lưng của Nguyễn Tư Nguyên. Có chút kinh ngạc, không nghĩ tới anh vậy mà lại muốn nhảy lớp!

Nhạc Bối Bối nhíu mày cúi đầu nghĩ, theo lí thuyết Lưu Vân Liêm và Liễu Hỉ Hỉ không phải đang học cùng lớp với anh ta sao? Liễu Hỉ Hỉ là nữ chủ, cũng là ánh trăng sáng của Nguyễn Tư Nguyên. Thời điểm hiện tại Liễu Hỉ Hỉ chưa có gây ấn tượng đặc biệt gì với Lưu Vân Liêm, bản thân hắn cũng không làm con chim công trước mặt Liễu Hỉ Hỉ khiến Nguyễn Tư Nguyên chán ghét, có thể nói là quãng thời gian Nguyễn Tư Nguyên tương đối vui vẻ trong suốt mười sáu năm cô quạnh của anh, anh hoàn toàn không có khả năng muốn rời đi. Nhưng vì sao hiện tại đột nhiên lại muốn học nhảy lớp? Cốt truyện vốn không như vậy, rốt cuộc đã phát sinh cái gì khiến anh không nghĩ ở lại đó? Lẽ nào đây là hiệu ứng bươm bướm, chính sự xuất hiện của cô đã làm thay đổi kịch bản?

Nhạc Bối Bối vội lắc lắc đầu, không tin vào khả năng này.

Cô Tống nhìn Nhạc Bối Bối, tức muốn ói máu: “Nguyễn Bối Bối, em rốt cuộc có nghe thấy tôi đang nói gì hay không!”

“Dạ.” Nhạc Bối Bối vội vàng hồi thần.

Cô Tống tức giận trừng mắt một cái, Nhạc Bối Bối phối hợp co rúm người.

Được rồi, khi người khác nói chuyện lại không thèm nghe quả thực không lễ phép, huống hồ đối phương còn là chủ nhiệm lớp, lời nói ra đều vì muốn cô thấm thía.

Cô Tống nhìn dáng vẻ áy náy của Nhạc Bối Bối liền trưng ra gương mặt cạn lời. Được rồi, đây là học sinh cá biệt của lớp, cô mới không cần chấp nhặt với nó.

Nghĩ như vậy, cô Tống ôm một ngọn núi đề để trước mặt Nhạc Bối Bối.

“Sắp tới sẽ thi tháng. Ôm về đi, tổng hợp của tất cả các môn, từ giờ đến lúc đó còn chưa tới bốn tuần, em đại khái có một tháng để làm hết.”

Không có hy vọng, vì vậy yêu cầu tự nhiên thấp đi.

Nhạc Bối Bối gật đầu, ngoan ngoãn ôm đống đề thi lên chào hỏi với cô Tống. Cô Tống thở dài phất phất tay ra hiệu đi đi, sau đó quay về tiếp tục công việc của mình.

Trước khi rời đi, Nhạc Bối Bối vô thức nhìn về phía Nguyễn Tư Nguyên ban nãy đứng, thấy đối phương cũng giống mình mặt mày lạnh tanh ôm một chồng đề thi, đáy lòng không khỏi cảm thấy được an ủi. Chính là người này tay dài chân dài lại sức lớn, ôm một đống đề không tốn sức mà vẫn cảnh đẹp ý vui. Nhạc Bối Bối quanh năm lười vận động, trong một lúc phải ôm nhiều như vậy liền vô cùng hoài nghi có phải cô Tống giấu gạch trong chồng đề thi này hay không?

Bạch Phàn từ sau khi Nhạc Bối Bối tiến vào cửa vẫn luôn ở bên ngoài đứng chờ. Thấy cô mặt ủ mày chau ôm chồng đề thi bước ra liền vội vàng tiến đến nhận lấy: “Đây là?”

Gánh nặng giải thoát, mày Nhạc Bối Bối dãn ra một chút, rất nhanh đã cau chặt lại, vắn tắt nói: “Đề thi. Cô Tống sợ tôi kéo chân cả lớp, bắt tôi nhất định phải hoàn thành toàn bộ trong vòng một tháng.”

Bạch Phàn nhíu mày, “Như vậy à...”

Nhạc Bối Bối không để ý tới cậu, lúc này mới chợt nhớ ra cùng mình rời khỏi phòng giáo vụ còn có Nguyễn Tư Nguyên. Cô lập tức quay đầu, lại không thấy bóng dáng anh đâu.

“Sao vậy?” Phát hiện Nhạc Bối Bối không bình thường, Bạch Phàn nghiêng đầu hỏi.

“Nguyễn Tư Nguyên đâu?”

“Cậu ta học khối mười, đâu có cùng đường với chúng ta.”

“Thì ra là vậy.”

“Ừm.”

Bởi vì Bạch Phàn giúp Nhạc Bối Bối ôm đề thi về lớp nên lần này đổi sang cô giúp cậu cầm ô che nắng cho cả hai.

Ở góc khuất hành lang, Nguyễn Tư Nguyên nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng của hai người, chờ tới khi cả hai khuất bóng, anh khép hờ mắt nhấc chân rời đi.

Nguyễn Tư Nguyên xưa nay luôn có một quan điểm, thứ sinh ra vốn không phải của anh, anh sẽ không bao giờ phí sức tranh giành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.