Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 132: Nghe Nói Tui Biết Sinh Bảo Bảo 17





Thân thể Cố Đàm Dữ cứng đờ, không nói một lời.
Cố phu nhân nhìn hắn một cái, tuy nói hầu hết thời gian Cố Đàm Dữ đều ở trong trường quân đội cùng với quân bộ, nhưng dù sao cũng là đứa trẻ từ trong bụng bà mà ra, nuôi nấng nhiều năm như vậy, bà làm sao có thể không nhìn ra ẩn ý dưới sự yên lặng này được?
Bà thở dài một hơi, hỏi một câu, "Không phải đến bây giờ mới chỉ hôn thôi đấy chứ?"
Cố Đàm Dữ rũ mi mắt xuống, lông mi dày rậm run rẩy, rơi xuống một chút bóng ma nhàn nhạt dưới đáy mắt.
Cho dù hắn thoạt nhìn mặt không cảm xúc, nhưng Cố phu nhân vẫn có thể nhìn ra một chút lúng túng trên mặt Cố Đàm Dữ.
"Ôi cái thân già này của tôi, thật đúng là muốn rầu thúi ruột vì con mà."
Cố phu nhân đỡ trán, bà đi đến phía trước kệ sách, dời hết đống sách kinh tế chính trị dày cộm còn có hướng dẫn bảo dưỡng cơ giáp gì gì đó đi.
Sau khi dời hết đống sách, phía sau lộ ra một khoảng trống không lớn không nhỏ, bên trong đặt một ít sách cùng với truyện tranh.
Bìa sách màu sắc sặc sỡ, Cố Đàm Dữ tùy ý liếc qua một cái, liền nhìn thấy hai tên nam nhân ôm nhau, một người trong đó gần như chỉ mặc một cái tạp dề, ngoài ra không mặc thêm gì cái nữa, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ.
Cố phu nhân đưa thứ trong tay cho Cố Đàm Dữ, "Cái này lúc trước mẹ lén giấu đi được, ba con không biết đâu, nhưng tuyệt đối không được để cho ông ấy nhìn thấy."
Cố Đàm Dữ yên lặng nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, trong lúc vô tình tựa như đã mở ra cánh cửa một thế giới mới.
Cố phu nhân vỗ vỗ bả vai Cố Đàm Dữ, "Tính tình con từ nhỏ đã lạnh nhạt, lúc đi học không thấy con từng thích ai, cũng không có nhu cầu gì về chuyện này.

Mẹ với ba con còn từng nghi ngờ con có phải bị lãnh cảm hay không."
"Bây giờ cuối cùng con cũng có người yêu, cho nên nếu thiếu kiến thức về vấn đề này, nhất định phải bổ sung, nếu không, con sẽ bị ghét bỏ đó."
Cố Đàm Dữ căng mặt, hơn nửa ngày mới mở miệng, "Mẹ à, con đã tham gia khóa học giáo dục giới tính ở trường quân đội rồi, con rất rõ ràng những việc này nên làm như thế nào"
Hắn còn chưa nói xong, Cố phu nhân đã ngắt lời, "Thằng nhóc này, con còn phải học cách lấy lòng người yêu nữa."
"Chỉ dựa vào mấy kiến thức sinh lý mà con học được trên lớp là chưa đủ," Cố phu nhân mỉm cười, bà dúi mấy quyển sách vào trong ngực Cố Đàm Dữ, "Tóm lại, con cứ xem đi khắc biết."
Cố phu nhân nói xong thì đi ra khỏi phòng.
Vốn dĩ những việc này không tới lượt bà nói, nhưng bà thật sự rất lo lắng thằng con trai này của mình cái gì cũng không hiểu, nếu đến lúc đó làm đau Nguyễn Đường, không chừng Nguyễn Đường tức giận lại muốn ly hôn với hắn.
Cây vạn tuế khó khăn lắm mới ra hoa, hoa đào này không thể chạy đi được.
Cố Đàm Dữ giương đôi mắt màu lục đậm nhìn chằm chằm sách trong tay.
Sau một lúc lâu, hắn mới làm như không có việc gì nhét vào trong ngực, thong thả đi về phía phòng mình, sau đó trịnh trọng cất dưới gối đầu.
Có lẽ, hắn thật sự cần phải học hỏi thêm.
Chờ cất xong đồ, Cố Đàm Dữ lại đi xuống dưới lầu.
Cố Nguyệt cùng Tần Lễ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện, Cố Nguyệt có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Sắp ăn cơm rồi, hay là ở lại nếm thử tay nghề của dì đi."
Cố phu nhân nói với Tần Lễ.
Bà nhìn ra Tần Lễ có vẻ không định rời đi, cho nên chủ động mở miệng mời Tần Lễ ăn cơm.
Dù sao cũng không thể để bọn họ ăn cơm còn Tần Lễ ngồi nhìn, hoặc là đuổi Tần Lễ đi được.
Tần Lễ cong môi cười cười, có vài phần ưu nhã thong dong, "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Cố Đàm Dữ tuy trong lòng không hoan nghênh Tần Lễ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
Hắn kéo Nguyễn Đường ngồi xuống bên cạnh mình, lại đứng dậy lấy bát cơm cùng đôi đũa lại cho Nguyễn Đường, "Có muốn uống canh không?"
Ở giữa bàn ăn là một tô canh Sicily hầm xương sườn lớn, quả Sicily là đặc sản hành tinh Yot, không to lắm, có vị chua ngọt, lúc nấu lên canh cũng không bị dầu mỡ, ngược lại rất đưa cơm.
Rất nhiều người đều thích uống một chén trước khi ăn cơm.
Tô canh đặt hơi xa, Cố Đàm Dữ lo Nguyễn Đường không lấy được, nên chủ động hỏi.
Nguyễn Đường còn chưa từng uống qua loại canh này bao giờ, vội vàng gật gật đầu.
Cố Đàm Dữ đứng lên, lấy muôi múc cho Nguyễn Đường một chén.
Nhìn đôi mắt Nguyễn Đường trông mong, hắn nhịn xuống ý cười, nhắc nhở một câu, "Còn hơi nóng, cẩn thận một chút."
Nguyễn Đường vốn đang vươn móng vuốt nhỏ ra lại ngoan ngoãn rụt về.
Cậu cầm lấy cái thìa nhỏ múc một thìa, thổi thổi vài hơi rồi mới đưa vào trong miệng.
Chờ đến khi nếm được hương vị, ánh mắt cậu sáng ngời, "Ngon quá."
"Vậy sau khi về nhà anh kêu đầu bếp làm cho em," Cố Đàm Dữ mỉm cười nhìn Nguyễn Đường, ngữ khí ôn nhu, "Nhưng hiện tại chỉ có thể uống một chén thôi, uống nhiều ăn sẽ không ngon."
Hắn cùng Nguyễn Đường sống chung nhiều ngày như vậy, sớm đã quen thuộc sức ăn của Nguyễn Đường.
Tuy rằng không kén ăn, nhưng dạ dày lại như chim nhỏ, không ăn được quá nhiều đồ, ăn một chén cơm là đã no rồi.
Nguyễn Đường ngoan ngoãn gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn Cố Đàm Dữ, dịu ngoan cùng ỷ lại trả lời, "Em nghe anh."
"Ngoan, muốn ăn gì cứ nói cho anh, anh gắp giúp em."
Cố Đàm Dữ lên tiếng, hắn sợ Nguyễn Đường lần đầu tiên tới nhà hắn ngượng ngùng nên không dám gắp đồ ăn.
Nhìn Cố Đàm Dữ cùng Nguyễn Đường tung hứng với nhau, Cố Nguyệt không khỏi có chút hâm mộ.
Cô nhìn thoáng qua Tần Lễ, lại không nghĩ tới Tần Lễ cũng gắp cho cô một đũa thức ăn, ngữ khí ôn hòa nói, "Mau ăn đi."
Đáy lòng Cố Nguyệt khoan khoái hơn nhiều, cô cúi đầu ăn một ngụm cơm, trên mặt cũng lộ ra một chút tươi cười.

Tần Lễ thấy thế, đáy lòng thở phào một hơi.
Hắn lúc này vốn là dựa vào Cố Nguyệt để tới Cố gia, Cố gia cũng biết chuyện của mình cùng Cố Nguyệt, nếu hắn lạnh nhạt, chẳng phải là trực tiếp nói cho vợ chồng Cố gia biết mình không chăm sóc tốt cho Cố Nguyệt sao?
Cho nên hắn vội vàng dỗ dành Cố Nguyệt một chút, may mà Cố Nguyệt cũng thật dễ dỗ, chẳng bao lâu đã vui vẻ lại.
Ăn cơm xong, Tần Lễ cuối cùng cũng không còn lý do lưu lại, chuẩn bị rời đi.
Dù sao thân phận của hắn khác biệt, hơn nữa cũng không phải hôn phu của Cố Nguyệt giống như Cố Đàm Dữ và Nguyễn Đường, cho nên không tiện ở lâu.
Trước khi đi Tần Lễ nhìn qua Cố Nguyệt, ngữ khí ôn nhu, "Nguyệt Nguyệt, lúc trước em có nói nhớ cha mẹ, có muốn ở lại thêm vài ngày không?"
Hắn xài chiêu này rất thuần thục: vung một cây roi rồi lại cho vài quả táo ngọt.
Mới vừa rồi thờ ơ với Cố Nguyệt, có lẽ trong lòng Cố Nguyệt cũng không thoải mái, bây giờ để Cố Nguyệt ở lại lâu hơn chút, có thể lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng Cố Nguyệt.
Quả nhiên, Cố Nguyệt cười gật gật đầu, đồng ý.
Cố Đàm Dữ không có hứng đi tiễn Tần Lễ, hắn sớm đã cùng Nguyễn Đường đi về phòng, thu dọn lại hành lý, sau đó để Nguyễn Đường đi tắm rửa trước.
Nghe tiếng nước tí tách tí tách trong phòng tắm, Cố Đàm Dữ hít sâu một hơi, mở ra quyển sách màu sắc rực rỡ mà hồi sáng Cố phu nhân đưa cho hắn.
Đập vào mi mắt, đó là hai chữ "Quá sâu".
Tay Cố Đàm Dữ, run lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.