Dòng người tuôn ra từ các phòng giam càng lúc càng đông, binh sĩ nhanh chóng đưa toàn bộ tù nhân theo một hàng hướng về sâu trong nhà giam đi tới, Đại Thiên tuy có trăm ngàn câu muốn hỏi, nhưng dưới sự xô đẩy của dòng người, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi về phía trước.
Tuy không rõ mục đích của việc này là gì, nhưng Đại Thiên thấy những tù nhân ở đây không có biểu tình kinh ngạc nào nên trong lòng cũng có chút yên tâm.
Tiếp tục đi một lúc lâu, càng về sau con đường càng nhỏ hẹp lại, chỉ có thể hai ba người nhường nhịn nhau mà đi, những binh sĩ canh giữ cũng đứng ở hai đầu dòng người đốc thúc, không thể chen chân vào.
Đại Thiên cũng có thử nói chuyện với những tù nhân này, nhưng những người này nếu không phải một bộ thẩn thờ thì cũng là không biết ngôn ngữ Cương Tộc, bởi thế Đại Thiên cũng chỉ có thể khó chịu mà đi tiếp.
Lại đi thêm một chút nữa, chuyển qua vài khúc ngoặt, đột nhiên hai bên đường đi không còn là tường đá nữa mà là đất tự nhiên, tựa như là một hang động vậy.
Hơi kinh ngạc một chút, cảm nhận không khí xung quanh dần dần trở nên loãng đi, vô cùng khó thở, cơ thể cũng dần trở nên nặng nề cùng cảnh tượng thay đổi, tâm tình Đại Thiên có chút lo lắng bất an.
Hiện tại ngẫm nghĩ kỹ lại, nãy giờ dường như là đang đi xuống bên dưới, lúc nãy do dòng người đẩy đi mãi, Đại Thiên cũng không rãnh để ý đến việc này. Việc đi xuống bên dưới cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng nhà giam này là ở mấy mét dưới mặt đất, hiện tại đi một đoạn xa vậy thì khoảng cách kéo dài lên bao nhiêu, hơn nữa điều quan trọng nhất ở đây là mục đích của chuyện này là gì.
Đại Thiên hiện tại dù lo lắng thế nào cũng không làm gì được nữa, chỉ có thể mang trong lòng tràn đầy cảnh giác để sẵn sàng ứng biến mà thôi.
Dòng người tiếp tục đi sâu xuống lòng đất, cảnh vật cũng dần thay đổi. Thứ nhất là không gian trở nên càng lúc càng rộng, bốn phía tựa như là một công trình xây dựng cực lớn vậy, đâu đâu cũng có người cầm búa xẻng, cuốc, các loại vật dụng lao động đục khoét, thu thập những tảng đá màu đen rải rác trong khắp nơi trên thành hang động này, có vẻ là đang khai thác.
Đoàn người của Đại Thiên cũng không dừng lại ở đó mà tiếp tục đi sâu xuống nữa, không gian cũng càng lúc càng rộng, người đang khai thác bốn phía cũng càng lúc càng đông. Đỉnh điểm nhất là khi binh sĩ ra hiệu dừng lại tại một nơi vô cùng rộng lớn, xung quanh có không ít hơn ba mươi ngàn người đang khai thác cùng với vài ngàn binh sĩ canh gác.
Những người khai thác này không chỉ có tù nhân mà còn có không ít Cương Nhân, nhưng những Cương Nhân nhìn vào đãi ngộ cũng tốt hơn nhiều, từ trang bị đến vị trí, đều hơn xa những người gọi là tù nhân.
Từng tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc vang lên, khiến cho cả không gian này trở nên vô cùng rộn ràng cùng ầm ĩ, Đại Thiên chớp mắt trở nên choáng ngợp với cảnh tượng này, hoàn toàn không nói nên được lời nào.
Còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh, Đại Thiên đột nhiên bị một tên binh sĩ dùng roi da quất mạnh. Bất ngờ bị tấn công, dù Đại Thiên bản năng chiến đấu đã cố gắng né tránh, nhưng tốc độ của đối phương nhanh hơn rất nhiều, Đại Thiên chỉ vừa cảm thấy không đúng liền bị trúng chiêu, hoàn toàn không có cách nào kháng cự.
Đại thiên còn đang định phản kích lại thì tên binh sĩ nọ quát lớn
“Còn đứng ngây ra đó, mau vào làm việc.”
Một tiếng quát này đánh tỉnh lại Đại Thiên, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu việc gì đang xảy ra, chỉ có thể đứng ngơ ngác nhìn tên Binh Sĩ này.
Tên Binh Sĩ thấy vậy, còn nghĩ là Đại Thiên cũng không biết ngôn ngữ Cương Tộc, thầm mắng mình thất trách, Binh Sĩ liên tục quất roi vào người Đại Thiên, một tay hướng về một bên chỉ chỉ.
Vốn là phải phản kích, nhưng so với một chút uất ức này thì mạng sống quan trọng hơn rất nhiều. Đại Thiên cũng không dám đôi co phản kháng, hoàn toàn đứng trân mình chịu trận.
Chịu liên tục vài roi, Đại Thiên bất giác nhìn theo hướng tên Binh Sĩ này chỉ thì thấy những tù nhân đi cùng hắn lúc nãy đã được chia ra làm nhiều hướng, bắt đầu khai thác rồi. Thấy rõ mọi việc, Đại Thiên mới chợt hiểu mọi chuyện, cũng không tiếp tục hành hạ bản thân nữa, vội vàng chạy tới hòa vào đám người, tên Binh Sĩ nọ thấy vậy cũng không đuổi theo.
Đại Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm một chút, nhưng vừa đi được vài bước, lại tiếp tục có một Binh Sĩ chặn đường. Ngay khi Đại Thiên còn nghĩ mình phải tiếp tục chịu roi thì tên Binh Sĩ này quát lớn vài tiếng, sau đó đưa cho Đại Thiên một cây cuốc cùng một cây búa.
Vội vàng nhận lấy những thứ này, Đại Thiên không dám tiếp tục đợi lâu, nhanh chóng đi theo đoàn người đến nơi chỉ định.
Cũng không lâu lắm, Đại Thiên cùng vài chục tù nhân được phân bố đến một góc, những tên Binh Sĩ đi theo vung tay giơ vút roi lên chỉ vào những tảng đá màu đen mà Đại Thiên thấy lúc đầu, miệng liên tục hô quát thúc giục khai thác những thứ này.
Những tù nhân ở đây không hiểu ngôn ngữ Cương Tộc, nhưng họ ở đây lâu rồi nên cũng hiểu việc. Còn Đại Thiên thì hiểu những Binh Sĩ này nói gì nên cũng nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Nhưng nói thì dễ, còn làm thì rất khó. Cũng như lúc chặt củi ở căn cứ Dã Man Nhân, Đại Thiên mạnh mẽ giơ cuốc gõ vào tảng đá, tạo ra từng hồi tiếng vang đinh tai nhức óc, cũng may lần này dùng lực không mạnh, nếu không thì cây cuốc này xem như là vứt đi rồi.
Nhưng quan trọng nhất là tảng đá màu đen kia không hề lay động mảy may, vẫn cứng rắn hoàn hảo như cũ. Đại Thiên trố mắt nhìn tảng đá, lại nhìn cái cuốc trong tay, trong lòng âm thầm phán xét cây cuốc này quá kém rồi.
Dù là trong lòng có trăm ngàn ý nghĩ, nhưng dưới ánh mắt muốn giết người của những Binh Sĩ kia, Đại Thiên lại một lần nữa đập mạnh cuốc xuống.
Nhưng kết quả vẫn là một hồi tiếng vang, tảng đá vẫn không lay chuyển chút nào. Lòng hiếu thắng nổi lên, Đại Thiên liên tục đập mạnh cuốc xuống, thậm chí còn dùng cả Đấu Khí để tăng mạnh lực lượng.
Liên tục đập mạnh xuống, thẳng đến khi cái cuốc trong tay vỡ nát, một tên Binh Sĩ không chịu nổi tiếng vang này nữa, hai chân tiến đến, mạnh mẽ quất Đại Thiên vài roi, miệng liên tục chửi bới.
Đại Thiên không làm được việc, tâm tình vô cùng khó chịu, đã vậy lại đột ngột bị đánh, hai mắt đỏ ngầu định quay lại phản kích, nhưng khi thấy rõ tên Binh Sĩ thì cũng đành cắn răng cúi đầu. Tên Binh Sĩ cũng không đôi co nhiều, chửi mắng thêm một chút liền mặc kệ Đại Thiên, tiếp tục đi xem người khác.
Tên Binh Sĩ đi rồi, Đại Thiên cũng không tiếp tục làm nữa. Thứ nhất là cuốc trong tay đã mất, thứ hai là hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Hắn đã dùng toàn bộ khả năng để phát lực nhưng không thành công, cứ tiếp tục thì cũng là vô ích.
Hơn nữa những tù nhân khác thực lực có khi còn kém hơn cả hắn, cộng thêm việc ở lâu trong nhà tù không thể tu luyện được, làm gì có người sao sa sỉ đến mức dùng Đấu Khí mà khai thác như hắn, như vậy khác nào vắt kiệt sức lực của bản thân. Từ việc này có thể thấy được những tảng đá màu đen này không thể dùng vũ lực giải quyết được.
Đã không biết thì cũng không ngại học hỏi, điều này Đại Thiên nắm rất rõ. Hai mắt âm thầm quan sát những tù nhân khác làm việc, Binh Sĩ thấy Đại Thiên còn là người mới, không tiện hướng dẫn nên cũng tùy ý hắn quan sát một chút.
Nhìn một hồi, Đại Thiên liền nhận ra cách xử lý rồi. Thì ra những tù nhân khác cũng không phải trực tiếp đập thẳng vào tảng đá màu đen như Đại Thiên mà họ dùng cuốc và búa phá hết những đất đá bình thường bao vây nó, sau đó để tảng đá màu đen này tự rơi xuống đất, tuy làm như vậy thì có hơi lâu, nhưng với khả năng của bọn họ cùng Đại Thiên thì đây là cách duy nhất rồi.
Đại Thiên thử nhẩm ước tính thì ít nhất phải có thực lực Chiến Tướng mới phá nổi tảng đá này, cũng không biết đây là thứ gì mà cứng rắn như vậy.
Đã biết cách, Đại Thiên cũng không dám tiếp tục thách thức roi trong tay của Binh Sĩ nữa, dưới ánh mắt giận dữ của những tên Binh Sĩ này, một lần nữa bắt tay vào công việc.
Nhưng hiện tại cuốc cũng đã mất, trong tay chỉ còn đúng một cây búa. Bất đắc dĩ Đại Thiên chỉ có thể dùng búa làm việc thay cho cả cuốc, vừa đào vừa đục.
Nhưng đất đá xung quanh tảng đá màu đen này cũng khá cứng rắn, Đại Thiên do lần đầu làm chưa quen nên vận không ít Đấu Khí hỗ trợ. Cuối cùng, sau một hồi lâu, một tảng đá màu đen dưới nỗ lực của Đại Thiên cũng rơi xuống đất.
Nhìn tảng đá màu đen này, Đại Thiên vừa giận vừa tò mò. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Đại Thiên lại giật mình kinh ngạc. Một tảng đá màu đen này kích thước không hề nhỏ, ít nhất cũng phải bằng thân thể của Đại Thiên, hơn nữa trọng lượng của nó cũng có vẻ rất lớn, chỉ đơn giản rơi xuống đất cũng tạo nên từng hồi chấn động.
Như vậy, những tảng đá này được vận chuyển như thế nào, tuyệt đối không thể vận chuyển bằng con đường về nhà tù được. Nghĩ một hồi, lại nghĩ đến những Cương Nhân đang khai thác ngoài kia, Đại Thiên liền thông suốt nơi này chắc chắn có một con đường khác nối ra ngoài.
Biết được là có đường khác, Đại Thiên lại dâng lên một số tâm tư. Trải qua nhiều nguy hiểm như vậy rồi, hắn không dám đặt toàn bộ hi vọng vào những Cương Tộc Binh Sĩ này tìm ra mọi chuyện, ít nhất hắn cũng phải lường trước một con đường lui cho bản thân.
Một bên vừa suy tính, Đại Thiên cũng không dám ngây người quá lâu, vội vàng tiếp tục hướng về một tảng đá khác bước tới, dùng búa trong tay tiếp tục làm việc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nơi đây không có cách nào xác định thời gian đã trôi qua bao lâu. Không khí lúc nào cũng ẩm ướt se lạnh, ánh sáng luôn mập mờ từ những bó đuốc, dù có trải qua mấy năm đi nữa thì nơi này vẫn một cảnh tượng như vậy.
Theo cách làm liều mạng dùng Đấu Khí của Đại Thiên, hắn rất nhanh trở thành người mệt mỏi nhất, toàn thân sức lực đều rã rời. Nhưng từ sự mệt mỏi này, Đại Thiên lại vô tình theo bản năng hấp thụ Đấu Khí, điều đáng vui mừng là ở đây không như trong nhà tù, vẫn có thể tu luyện bình thường, hơn nữa Đấu Khí cũng rất tinh thuần.
Vốn dĩ dưới áp lực công việc cực lớn như thế này thì ít ai có thể vừa làm vừa tu luyện được, nếu không sẽ rất dễ dàng bị Đấu Khí chạy loạn. Nhưng Đại Thiên ngay từ nhỏ không ít lần bị Đại Vũ ép tu luyện theo đủ mọi cách, tuy trong trường hợp này hiệu quả cũng không cao, nhưng dù là một chút Đấu Khí cũng vô cùng quý giá rồi, Đại Thiên không muốn bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội tu luyện nào.
Vừa khai thác vừa tu luyện, Đại Thiên dần dần quên mất thời gian đang trôi qua, bất giác cảm thấy mọi thứ nhanh hơn rất nhiều. Thẳng đến lúc có một vài tên Binh Sĩ khác đến khu vực này quát lên cái gì đó thì Đại Thiên mới tỉnh lại.
Đợi tỉnh hẳn, Đại Thiên mới để ý khắp cái hang rộng lớn này ngân lên từng hồi tiếng kẽng, không biết đây là ý gì. Hai mắt nghi hoặc nhìn về phía những Binh Sĩ vừa tới đang liên tục quát lớn, Đại Thiên dần dần hiểu ra một chút.
Thì ra đây là tiếng gọi nghỉ ngơi của nơi này, những Binh Sĩ kia tới đây là để kiểm kê lại hôm nay khai thác được bao nhiêu để báo lên cấp trên, đồng thời cũng sắp xếp để đưa những tù nhân này về lại phòng giam.
Quá trình kiểm kê cũng không có gì đáng nói, ít nhất về phương diện này thì Cương Tộc không hề bắt ép phải khai thác nhiều hay ít, miễn là có làm là được, xem như là cũng còn một chút nhân đạo.
Binh Sĩ kiểm tra một hồi thì hoàn tất, sau đó Binh Sĩ phối hợp với tù nhân, cùng nhau khiêng những tảng đá này trở về. Đại Thiên lần này xem như là thảm rồi, vừa nãy khai thác hơi có chút điên cuồng, thân thể đã mệt mỏi lắm rồi, hiện tại tảng đá đặt lên vai, sức nặng từ nó tuy có nhiều người chia nhau ra đỡ rồi thì cũng vô cùng lớn.
Người hơi khụy xuống, Đại Thiên cắn răng một cái liền đứng thẳng dậy, một chút mệt mỏi này ít nhất hắn còn có khả năng chịu được, nhưng đồng thời trong lòng của Đại Thiên cũng thầm ghi nhớ lần sau không làm đến mức kiệt sức như vậy nữa.
Vài chục người ở khu vực khai thác của Đại Thiên rất nhanh liền đem những tảng đá này quay về vị trí cần đặt. Ngay sau đó Đại Thiên lại được Binh Sĩ dồn vào nhóm người tù nhân, lần lượt quay trở về phòng giam.
………….
Vừa bước vào phòng giam vừa quen thuộc vừa xa lạ, tuy nơi này vẫn rất bẩn cùng hôi thối nhưng Đại Thiên cũng không nghĩ được nhiều nữa, ngã gục nằm trên sàn, dù sao hiện tại thân thể hắn cũng dính đầy đất cát, không sạch hơn nơi này được bao nhiêu.
Nằm nghỉ một chút, thân thể dần ổn định lại, Đại Thiên lại cảm thấy một cơn đói bụng ập đến. Hơi cười khổ một chút, Đại Thiên lại có chút oán hận những Cương Nhân này bắt người làm việc quá sức lại không cho ăn rồi.
Ngay lúc Đại Thiên còn không ngừng chửi rủa, cửa phòng giam đột ngột mở ra, từ bên ngoài đi vào một tên Binh Sĩ. Người này liếc mắt nhìn Đại Thiên nằm bẹp dưới đất, cũng không nói gì, đặt một thùng gỗ trên tay vào sau đó đi ra ngoài.
Đại Thiên hơi nghi hoặc nhìn người vừa đến, đợi đến lúc người này đi hẳn thì hắn mới bật người dậy, cẩn thận bước lại gần cái thùng kia. Vừa thấy những thứ bên trong, tâm tình của Đại Thiên nháy mắt trở nên mừng rỡ.
Thì ra bên trong toàn là thức ăn, tuy thùng gỗ này không lớn, thức ăn cũng chỉ bằng khoảng một phần hai mươi khẩu phần của Đại Thiên, nhưng ít nhất vẫn là có cái ăn. Dưới cơn đói bụng thúc giục, Đại Thiên cũng bất chấp hoàn cảnh hôi thối, trực tiếp dùng tay bốc lấy thức ăn nhét vào miệng.
Nhưng thức ăn vừa vào miệng, Đại Thiên liền nhíu mày lại. Bởi vì đây là ở trong rừng, nên dù là tù nhân cũng chỉ ăn hai thứ là thực vật và thịt. Nhưng vấn đề ở đây là những thứ này đã dần ôi thiu rồi, vô cùng khó ăn.
Chỉ hơi khó chịu một chút, Đại Thiên liền tiếp tục ăn, dù sao hắn cũng ăn không ít thịt khét mình làm rồi, cũng không dám tự nhận ngon hơn thứ này được bao nhiêu, hiện tại lại đói bụng, cũng không thể vì một chút tự kiêu kia mà bỏ được, ít nhất là Đại Thiên không dừng ăn được.
Cũng trôi qua không bao lâu, Đại Thiên liền ăn sạch toàn bộ những thứ trong thùng gỗ, nhưng cũng chỉ có thể hơi hơi xoa diệu cảm giác đói mà thôi, dạ dày Đại Thiên vẫn không ngừng kêu gào kháng nghị.
Bất đắc dĩ nhìn ngoài cửa phòng giam, Đại Thiên cũng không dám mở miệng xin thêm, dù sao hắn đang là tù nhân mà không phải là Vương Tử.
Chán nản ngồi dựa vào vách tường, đè ép lại dạ dày còn đang kháng nghị, Đại Thiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Nhưng vốn chỉ tính nghỉ ngơi, ai ngờ hôm nay mệt mỏi quá, Đại Thiên lại trực tiếp ngủ đi mất, cũng may những Binh Sĩ kia cũng không có ý định ngược đãi tù nhân, Đại Thiên xem như là ngủ một đêm vô cùng an toàn.
P/s: 16/9 Chương thứ hai.
.........