Uy Chấn Cương Tộc

Chương 5: Sáu năm!




Cương tộc vương thành, vương cung huấn luyện trường.
Tại đây, hiện tại diễn ra một cuộc chiến, một bên là một thiếu niên, nhìn mặt vô cùng non nớt, bên còn lại là hai vị đại hán.
Cả ba người đều để trần nửa thân trên, không ngừng vũ động mộc côn trong tay, kịch liệt giao đấu. Hai đại hán liên tục công kích thiếu niên, mộc côn trong tay họ dường như có sinh mệnh, lúc trái lúc phải, lúc nhanh lúc chậm, liên tục công kích sơ hở của thiếu niên.
Thiếu niên nét mặt căng thẳng, trên gương mặt non nớt chảy từng giọt mồ hôi nặng nề. Dưới sự phối hợp của hai đại hán, thiếu niên liên tục bại lui, trái đỡ phải đỡ cuối cùng vẫn trúng chiêu.
Hai chân như đính trụ dưới đất, thiếu niên quát to một tiếng, côn trong tay tứ phía công kích, côn ảnh tung hoành tứ phía, đụng trúng mặt đất làm đất cát bay mù mịt.
Hai đại hán thấy tình thế không ổn, đồng loạt lui về phía sau, hai tay cũng không hề chậm, vươn dài côn liên tục đâm về phía thiếu niên. Thiếu niên dùng côn gạt ra vài lần công kích, thoáng khom người, bật tung người truy kích không tha.
Hai đại hán đang lùi về sau, nhất thời thất thế, côn trong tay có chút phản ứng không kịp, luống cuống giơ lên đỡ. Thiếu niên công kích loạn xạ, chủ yếu vẫn là công kích về phía hạ bàn đang bất ổn của đối phương.
Qua hơn chục chiêu, dưới sự phối hợp ý, hai đại hán dần ổn định hạ bàn, giương côn trong tay điên cuồng phản kích. Thiếu niên đang dốc lực công kích, trở tay không kịp liền trúng hơn mười chiêu.
Trở tay gạt bỏ công kích, thiếu niên nhanh chóng lùi lại, côn trong tay đâm mạnh về phía hai đại hán. Tình thế nhanh chóng thay đổi, hai đại hán truy kích ngược lại thiếu niên, nhưng thiếu niên lúc này bị đánh không kịp trở tay, liên tục lui về sau.
Thiếu niên cũng không tìm được cơ hội phản kích như hai đại hán lúc nãy, tình thế càng lúc càng nguy hiểm. Lùi hơn ba mươi bước, không kịp ổn định hạ bàn, thiếu niên khó khăn chống đỡ, vừa giương côn lên đỡ công kích của một đại hán, người còn lại nhắm ngay sơ hở đánh trúng ngực thiếu niên.
Một kích này lực đạo không hề nhẹ, đánh đến thiếu niên một mảnh choáng váng, lồng ngực căng cứng nặng nề, vô cùng khó chịu. Hai đại hán nhân lúc thiếu niên chưa kịp ổn định, một người đâm côn đồng thời quét ngang đánh bay côn trong tay đối thủ, người còn lại nối tiếp một côn quét ngang, đánh bay thiếu niên về phía một giá treo vũ khí gần đó.
Thiếu niên liên tục thất thủ, cả thân thể cùng tinh thần lâm vào trạng thái hơi mê muội, cắn răng một cái, mặc kệ cảm xúc tiêu cực, thiếu niên vồ lúc một thanh mộc kiếm cùng một thanh mộc đao dưới người, bật người lao lên phản kích.
Kiếm và đao đều ngắn hơn côn, vũ động cũng linh hoạt hơn, nhưng lực đạo vẫn không bằng côn. Thiếu niên dùng vũ khí trong tay, tận dụng lợi thế linh hoạt, nhanh chóng kiềm chế côn của đối thủ, đồng thời cũng chủ động dùng hai chân làm công kích chủ yếu, nhất thời tạo ra một cục diện ngang tay.
Toàn lực đẩy mạnh tốc độ vũ động đao kiếm cùng với hai chân, theo thời gian dài thể lực không đủ để đáp ứng, thiếu niên nhanh chóng bị gạt bay vũ khí, cùng lúc trúng mấy chục côn liền té gục trên mặt đất, kết cục trận đấu được định ra.
Thấy hai vị đại hán còn có ý định giương côn đánh tới, thiếu niên sợ hãi kêu to
“Không đánh, không đánh nữa!”
Hai đại hán không kịp dừng côn, hai côn mạnh mẽ đánh vào người, thiếu niên đau rên một tiếng. Nhìn thấy thiếu niên thật sự không đánh nổi nữa, hai vị đại hán mới buông côn, cùng cười to nói
“Đại Thiên, ngươi lại có tiến bộ, lần này đánh một trận liền gần ba giờ, khá hơn lúc trước nhiều.”
Thiếu niên nằm dưới đất này không ai khác chính là Cương tộc vương tử, Đoàn Đại Thiên. Đã qua sáu năm, Đại Thiên lúc này đã tám tuổi, thân cao một mét sáu, chiều cao này trong Nhân tộc đã là người trưởng thành, nhưng đối với những nam nhân Cương tộc cao trên hai mét kia, thì vẫn là còn nhỏ.
Đại Thiên so với lúc trước thành thục rất nhiều, lực lượng đã trở nên mạnh mẽ, toàn thân từng khối cơ thịt cứng rắn nổi lên, phối hợp với làn da vì thường xuyên phơi nắng xạm màu, khiến cho nhìn vào hắn vô cùng mạnh mẽ, rất có phong phạm của cha hắn lúc trước.
Ánh mắt sắc bén, khuôn mặt cương nghị nhưng không kém phần ngây thơ, một mái tóc cắt ngắn, đó là những gì mà người ngoài vừa nhìn đã nhận thấy từ hắn.
Nằm chết dí trên mặt đất, miệng không ngừng thở dốc, nhìn hai đại hán cười to khen ngợi, nội tâm Đại Thiên một hồi vui sướng, ngoài mặt nhưng biểu hiện u oán than
“Còn không phải bị các ngươi đánh nằm không động đậy nổi sao. Nói đến, các ngươi một phần trăm thực lực cùng chưa dùng tới đây.”
Nghe Đại Thiên than, hai đại hán trừng mắt nhìn hắn, một bộ tức giận cực kỳ, một người dùng giọng điệu răn dậy quát
“Oắt con, ngươi nên biết đủ, bằng tuổi ngươi ngày trước chẳng có mấy người được được như ngươi bây giờ. Còn muốn ta chân chính sử dụng thực lực....... Đợi ngươi tu luyện vài chục năm nữa đã.”
Đại Thiên rụt cổ lại, ngoan ngoan cười xin tha. Quan sát hai vị đại hán, cả hai đều bước vào tuổi trung niên, làn dan ngăm đen cùng khuôn mặt tràn đầy phong sương trưởng thành, hai người đều thân cao hơn hai mét, lưng hùng vai gấu, chỉ tính riêng hình thể cũng đủ vứt xa Đại Thiên vài con phố.
Cương tộc tuổi tác tương đối dài, bình thường đều sống hơn hai trăm tuổi, cường giả mạnh mẽ có lúc còn sống đến hơn bốn trăm năm, trong truyền thuyết có người còn sống đến ngàn năm.
Hai vị đại hán này nhìn như bước vào trung niên, nhưng tuổi tác thất sự đều hơn một trăm ba mươi rồi, đều là lão tướng khi xưa của ông nội hắn, cộng đồng gắn bó với gia đình hắn đánh ra một mảnh giang sơn, về sau vì muốn gần gũi gia đình liền xin phép ở lại vương thành.
Hai người này cũng chính là thủ vệ thủ hộ huấn luyện trường, bộ thiết giáp màu đen cùng bội kiếm còn vứt ở góc sân. Người vừa nãy răn dạy gọi là Trần Vũ, người còn lại gọi là Thượng Văn.
Huấn luyện trường chỉ là nơi tập luyện, chưa đến mức cần hai vị cường giả như họ thủ hộ. Đại Thiên cũng từng thắc mắc qua, cha hắn chỉ mập mờ nói sau này hắn lớn sẽ biết.
Nhắc đến cha hắn Đại Vũ, Đại Thiên không nhịn được buồn bã một phen. Ba năm trước thú tộc bỗng dưng gây chiến, thượng vương ông nội cùng với thượng tướng quân ông ngoại của hắn đồng loạt ra chiến trường, cha hắn cùng huynh đệ kết nghĩa của ông nội hắn là tế sư Tạ Hồng ở lại vương cung chủ trì đại cục cùng sẵn sàng ứng biến.
Cũng từ đó, thời gian Đại Thiên được cha tự mình giáo dục càng ngày càng ít, cuối cùng là giao cho hai vị đại hán này. Nhắc đến người thân, trong lòng Đại Thiên bỗng dưng lo lắng đứng lên.
Thấy Đại Thiên đang tươi cười đột ngột trở nên lo lắng, hai vị đại hán thở dài một hơi, hai người làm sao không biết là chuyện gì, chính bọn họ cũng vô cùng lo lắng. Ba người trầm mặc, vừa khôi phục thể lực tiêu hao vừa suy nghĩ lung tung. Cuối cùng, Trần Vũ trước mở miệng an ủi, Thượng Văn xưa giờ vẫn ít nói.
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cái gì tới nó sẽ tới.” Nhìn Đại Thiên vẫn chưa hết âu lo, Trần Vũ sâu kín nói tiếp.
“Nói đến việc này, ít lâu nữa bọn ta có lẽ đều ra chiến trường rồi.”
Đại Thiên nghe vậy liền giật mình bật người dậy, vừa định hỏi cho rõ ràng, Thượng Văn lúc này chen vào
“Đừng hỏi nhiều nữa, ngươi có việc của ngươi, ta có việc của ta, về sau cũng không thể thường xuyên gặp lại rồi.”
Đại Thiên lắp bắp kinh hãi, cực kỳ hoang mang khó hiểu, vừa định hỏi thì lần này cả hai vị đại hán cùng quát to
“Cút!!!”
Đồng thời nhấc Đại Thiên ném thẳng ra ngoài. Cú ném này không hề nhẹ, Đại Thiên kêu đau một tiếng ngồi dậy. Trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, giơ tay gỡ bỏ vật che mắt, nhìn kỹ thì thấy đây là một cái áo, chính là áo của hắn.
Ngẩng đầu lên nhìn huấn luyện trường, Đại Thiên giật mình thấy hai chiếc giày bay tới, không kịp né tránh, mặt của hắn cùng với hai chiếc giày đã có một khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi. Giọng Trần Vũ cùng lúc vang lên
“Đừng hỏi nhiều, cái gì tới sẽ tới, cái gì không nên tới thì đừng miễn cưỡng làm gì. Mau về tắm rửa, tối nay đại vương muốn dùng bữa tối cùng ngươi.”
Đại Thiên ngập ngừng muốn nói, do dự một chút cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng. Nhẹ nhàng nhặt lên y phục, cũng chẳng thèm mặc, mang trên mặt vết giày buồn bực đi về.
..................
Bước vô phòng của mình, Đại Thiên cởi hết y phục, sau đó nhẹ nhàng chui vào thùng dược thủy màu xanh lục để sẵn. Hắn không còn như lúc trước nữa, biết độ trân quý của dược thủy rồi nên vô cùng cẩn thận, cởi y phục để tránh y phục bẩn sẽ làm bẩn dược thủy, nhẹ nhàng bước vào để tránh làm tràn dược thủy ra ngoài.
Nhớ đến lúc trước hắn làm hao phí không ít dược thủy, Đại Thiên một hồi tiếc hận, đồng thời cũng vô cùng cảm kích cha mẹ và ông nội hắn.
Vứt bỏ tạp niệm, Đại Thiên nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, việc này sáu năm nay một ngày như mọi ngày, sớm đã quen không thể quen hơn được nữa.
Đấu khí trong thiên địa dân dần tập trung lại, từng tia đấu khí mạnh mẽ tiến nhập vào cơ thể Đại Thiên, từ từ chậm rãi bị hấp thụ. Đấu khí vào trong người Đại Thiên, đi khắp cơ thể, cuối cùng dung nạp tại căn nguyên ở đan điền.
Từng tia đấu khí bị hấp thu cũng không để chúng tùy ý mở rộng mà bị Đại Thiên một mực nghiền áp vào căn nguyên, khiến căn nguyên cô đọng lại. Việc này khiến đấu khí của hắn phát triển chậm lại, cảnh giới tăng trưởng chậm chạp, nhưng bù lại đấu khí vô cùng tinh thuần và mạnh mẽ, đột phá dễ dàng.
Tu luyện hơn một giờ, Đại Thiên kết thúc tu luyện, miệng thở ra một ngụm bạch khí, thứ này chính là những tạp chất tồn tại trong đấu khí, tuy vậy đây chỉ là lọc bớt một phần, phần còn lại phải từ từ dùng đấu khí mài bớt.
Bước ra khỏi thùng dược thủy đã đen ngòm, tùy ý khởi động một chút, Đại Thiên nhặt y phục lên, một tay nhấc thùng nước đem ra ngoài. Trong sân có một cái giếng, Đại Thiên lấy nước rửa thùng, giặt quần áo, cuối cùng là tắm rửa một phen.
Cương tộc xưa nay không quen có người hầu hạ, vì vậy chuyện của mình thì tự mình giải quyết, vương cung có rất ít thị nữ dùng cho các việc vặt khi cha mẹ hắn cần, nhưng những thị nữ này sẽ không phục vụ hắn, còn lại đa số là hộ vệ. Đại Thiên không có gì lo lắng, trần truồng ở giữa sân tắm.
Thay y phục, đáng lẽ bình thường Đại Thiên sẽ tiếp tục tu luyện đến nửa đêm, nhưng hắn nhớ Trần Vũ nói cha muốn cùng mình ăn tối. Từ khi chiến sự xảy ra thì Đại Vũ thường xuyên không lộ diện, cả ngày xử lý chính vụ, mỗi lần gặp Đại Thiên liền là có chuyện rất quan trọng.
Chỉnh lý lại một phen, Đại Thiên bước ra khỏi phòng, hướng về phía đại sảnh bước đến.
.......................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.