Ugly, You Are Mine (Xấu Xí, Cô Là Của Tôi)

Chương 20: Sóng gió nổi lên




Một tháng sau, tại tháp Thiên Lan trong khuôn viên trường trung học phổ thông Lý Tự Trọng. Ngôi trường nổi tiếng không một đại gia tộc nào dám đụng vì thế lực đứng sau của nó. Bốn năm trước khi mới thành lập được hai năm, một học sinh của gia tộc vừa cả gan làm loạn. Trường không hề quan tâm đến bối cảnh của học sinh đó mà đuổi thẳng cổ. Ai ngờ gia tộc này công khai đối đầu với họ. Trường dường như không để vào mắt không quan tâm cũng không có động thái gì. Bọn họ nổi điên lên nên đã đốt cháy khu thư viện chứa nhiều bộ sách và là nơi để báu vật để học sinh đổi điểm lấy đồ. Sau sự kiện đó, thư viện của trường tổn thất không hề đáng kể nhưng sau đó ba ngày, trong một đêm gia tộc ấy hoàn toàn biến mất. Các đại gia tộc không tìm ra mảy may một chứng cớ nào liên quan đến ngôi trường này nhưng họ đã bắt đầu e sợ không còn dám tính kế thâu tóm nó nữa. 
Một cuộc họp đang diễn ra giữa các gia chủ đương nhiệm của đại gia tộc và hiệu trưởng của trường. Nơi phòng họp này cực lớn với một cái bàn tròn đủ mấy chục người ngồi. Bên trong thiết lập trận pháp khuyếch đại âm cho mọi người cùng nghe và cách biệt âm thanh với ngoài phòng. Gia chủ của đại gia tộc Uẩn mang theo Uẩn Lãnh chứng tỏ người này đã được chọn là người kế nhiệm gia chủ, gia tộc Uẩn kể ra cũng lạ, thế hệ phía sau không hề tìm ra được người thừa kế nên phải chọn người xuất sắc nhất trong bọn họ. Gia tộc họ Ngạn mang theo Ngạn Hồng Ngọc. Gia tộc họ An mang theo An Long. Gia tộc họ Hàn mang theo Hàn Ân. Còn các gia tộc khác dường như chưa muốn lộ gia chủ đời tiếp theo nên không mang. 
Hiệu trưởng lúc này bước vào, hắn tuổi trung niên sàn sàn như các vị gia chủ kia, khuôn mặt cực kỳ bình thường có ném vào đám người thì cũng không thể nhận ra. Các gia chủ đều tỏ vẻ ngạc nhiên khi ông ta lại dắt theo một thiếu nữ khoảng 15, 16 tuổi. Cô gái này che mặt nên không thể nhìn rõ khuôn mặt ấy. Bọn họ tới nơi nhưng hiệu trưởng lại không ngồi mà kéo ghế ra đợi cô ấy ngồi xuống trước. Rồi tự mình kéo ghê bên cạnh ngồi xuống. Ngoại trừ những người chạc chạc tuổi nhau thì một người nam kéo ghế cho một người nữ đó là thể hiện tình cảm đây tất nhiên là không phải rồi đó là một hành động cung kính, không biết cô bé này lại là thần thánh phương nào.
- Xin hỏi đây là... - Gia chủ An Phong mở lời.
- Đây là hiệu trưởng đời sau - Hiệu trưởng không mặn không nhạt trả lời.
Gì mà hiệu trưởng đời sau, có thánh tin, cơ mà ai cũng ăn ý không nhắc lại, chỉ tò mò tại sao hôm nay hiệu trưởng lại mời bọn họ đến. 
Sau một hồi khách sáo dài dòng, cuối cùng cũng vào vấn đề chính...
- Tôi muốn mở trường để nhận luôn tầng lớp bình dân và tầng lớp cuối vào học cùng...
- Không được - Cả năm người gia chủ đồng thanh.
Gì chứ, bọn họ là tầng lớp cao cao tại thượng, ai lại học chung với đám bình dân. Nếu trường này không phải là trường có điều kiện tốt nhất bọn họ đã xách mông đi rồi. 
- Tại sao? Không ít người thuộc tầng lớp ấy vẫn là thiên tài dù không có gia tộc trợ giúp kia mà. - Hiệu trưởng nói.
- Bọn mạt rệp, mọi rợ ấy mà đòi học chung với chúng tôi sao? Ông bị ấm đầu à... - Ngạn Hồng Ngọc to tiếng.
Hiệu trưởng vẫn cười hiền từ. Hắn phất tay. Ngạn Hồng Ngọc lập tức bay ra cửa phòng đập vào tường bất tỉnh. Cửa phòng họp đóng lại lần nữa. Hiệu trưởng lại cười nói:
- Hậu bối chỉ ngồi nghe là được, ai lại nói leo như thế.
Bọn họ nghe thấy trong mình dâng lên một trận rét lạnh. Chính bọn họ cũng không có cách nào có thể phất phất tay là đánh bại một người có tu luyện như Ngạn Hồng Ngọc mặc dù pháp lực của bọn họ cao hơn Ngạn Hồng Ngọc nhiều lần. Có lẽ, người này võ công cao không lường được. Nhược dục cường thực, bọn họ sợ cường giả tuy nhiên bọn họ không thể để danh tiếng quét rác, để người khác chê cười khi mở trường học chung với bọn bình dân nên họ ra sức mà tranh luận.
Cuối cùng để giải quyết vấn đề không có hồi kết, bọn họ chấp nhận quy tắc nguyên thủy của thế giới này. Trận thi đấu học kỳ giữa các học sinh gần đến chỉ cần học sinh bình dân đánh bại được học sinh của đại gia tộc sẽ phân thắng bại. Lúc này hiệu trưởng mới ung dung đưa danh sách bảy người thuộc tầng lớp bình dân. Nhìn đâu cũng thấy là chuẩn bị sẵn khiến các gia chủ nghiến răng nghiến lợi chấp nhận. 
Cuối cùng các gia chủ bị tức đến mức bỏ về. An Long, Uẩn Lãnh đi về khu ký túc xá..
- Này, Ngạn Dũng, ngươi nghĩ việc này thế nào? An Long hỏi.
- Ta thấy lúc ta ở trong không thấy ai phát hiện nhưng tên hiệu trưởng như có như không quét mắt qua làm ta nhiều lần tưởng đã bị phát hiện nhưng hắn vẫn không có động tĩnh, thêm cô gái kia nữa cô ta khi bước vào đã dừng mắt lên người ta, tuy không lâu nhưng có lẽ cũng bị phát hiện. Thêm nữa hiệu trưởng giấu đã lâu nhưng hôm nay lại không tiếc hiện ra võ công của mình để áp nhuệ khí của bọn gia chủ. Thật không đơn giản...
Ngạn Hồng Ngọc sau khi bị thương đã được đưa đến phòng y tế. Sau khi nghe được kết quả và danh sách khiến cô ta tức đến ngất đi lần nữa.
(Trong phòng hiệu trưởng)
Một chàng trai đẹp đến yêu mị, sắc đẹp không phân cao thấp với An Long đang cầm mặt nạ phẩy phẩy.
- Oa... hôm nay mấy tên già muốn xuống lỗ sao không nói nhanh nhanh đi, dây dưa dây cà làm ta đeo mặt nạ nóng muốn chết. Mỗi khi nhìn sắc đẹp của ta bị che lấp bởi cái mặt nạ đáng chết này ta chỉ muốn xé bay nó ra thôi - Hắn cầm cái gương từ đâu biến ra - Nhìn đi, nhìn đi, da của ta bị ẩm quá mức bóng nhờn rồi này...
Cô gái đang ngắm khung cảnh ở cửa sổ quay người lại. Nếu bọn An Long ở đây thấy chắc sẽ rất ngạc nhiên vì đó không ai khác chính là Dương Liễu Nhu.
- Ta hết nói nổi, đứng trước mặt ngươi nghe ngươi than phiền về sắc đẹp, về dưỡng da ta cứ tưởng mình không phải con gái đấy.
- Hu hu.. ta tốn thời gian với bọn họ vậy thì kem dưỡng ẩm da của ta đâu - Nói rồi đưa tay lên trước mặt Dương Liễu Nhu.
- Đây... đây... loại kem Hoa Lan này mới nghiên cứu ra. Cho ngươi.
- Yêu ngươi nhất - Nói rồi hắn ôm hôn một cái chụt rõ to trên mặt Dương Liễu Nhu.
- Ngươi dàn xếp cho tốt, ta không muốn có bất kì bất trắc nào.
- Tất nhiên rồi - Hắn cười hì hì - Thêm một lọ nữa nhé - Hai mắt hắn bắt đầu long lanh lên làm nũng...
- Mơ tưởng.
"Kẹt... kẹt..." tiếng mở cửa vang lên là Dương Liễu Nhu lập tức lấy khăn che mặt, còn tên kia không tình nguyện đeo lên mặt nạ.
Một bóng đen bay vụt vào, nhắm thẳng hướng Dương Liễu Nhu làm bọn họ ngưng tụ pháp lực chuẩn bị chiến đấu...
Ngay khi thắt lưng của mình được ôm xiết đến đau thì Dương Liễu Nhu bất chợt thả lỏng, nụ cười như ẩn như hiện trên chiếc khăn che mặt kia. Một tiếng khóc oang oang vang lên cả phòng. Tên hiệu trưởng nhìn người trong ngực Dương Liễu Nhu với ánh mắt bất đắc dĩ.
- Hu... hu... Dương Liễu Nhu, bọn ta không cần ra ánh sáng, bọn ta nói với ngươi nhiều lần rồi sao ngươi không nghe... Hu... hu... tại sao lại phải đối đầu với ngũ đại gia tộc vì bọn ta... ta ghét ngươi... ta ghét người... hu hu... - Nói rồi cái tay đấm thùm thụp vào lưng của Dương Liễu Nhu.
- Ta đã nói rồi... các ngươi cho dù là bình dân hay là gì đi nữa cũng là đồng bọn của ta. Ta để các ngươi ở đây rèn luyện trong bóng tối lâu quá rồi cũng nên ra ánh sáng thôi. Đồng bọn của ta không thể cúi đầu trước bất kì ai, cũng không phải chịu bất kỳ ủy khuất nào. Ta gầy dựng danh tiếng trường Lý Tự Trọng là để cho các ngươi chứ không phải cho cái bọn người gia tộc kia. Nếu không làm bước này thì ta thà phá hủy nó.
Những người khác theo đường bí mật ùn ùn kéo đến, từ xa đã nghe Thư Lan trách cứ Dương Liễu Nhu nhưng khi nghe Dương Liễu Nhu nói làm họ cảm động hơn nữa. Bọn họ nguyện khuynh tẫn thiên hạ vì nàng. Không có nàng bọn họ chẳng là gì cả, không có nàng bọn họ vẫn ngày ngày thiếu ăn thiếu mặc chứ nói gì đến tu luyện hiện tại.
- Này, quỷ tự kỷ sao không ngăn cô ấy - Thư Lan sẵn giọng, chỉ chỉ vào ngực của tên hiệu trưởng.
- Ta có tên đường hoàng mà... Ta tên Bạch Thiên... Bạch Thiên nghe rõ chưa? - Hiệu trưởng quát lên, thật là, tôn nghiêm ở đâu kia chứ, ra ngoài ai cũng cúi đầu nghe răm rắp, cơ mà ở đây chả là cái đinh gì cả. Haizzz số phận hẩm hiu.
- Quỷ tự kỷ... quỷ tự kỷ...
- Bạch Thiên... Bạch Thiên...
Tiếng cãi ồn ào vang vọng, tiếng cười nói to dần nhưng ở ngoài phòng không hề có một ai có thể nghe thấy.
- Bỉ Cầm xin chào người - Một bóng đen bay vụt từ cửa sổ cúi đầu cung kính với Dương Liễu Nhu.
Từ khi bóng đen vào cúi đầu, mọi người đều ngừng cười đùa mà bắt đầu hành lễ một lần nữa. 
- Thôi... thôi... đừng rườm ra như vậy, mọi người đứng lên đi. Công việc của ngươi sao rồi?
- Bên gia tộc họ Ngạn đã sắp xếp xong, kịch vui chính thức mở màn...
- Ồ... vậy là nó đã sẵn sàng nghênh đón bài ca Tử Thần rồi... 
Một nụ cười mỉm hiếm có đã nở trên môi của Dương Liễu Nhu, báo hiệu có người xui xẻo, có người muốn xuống địa phủ báo danh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.