Ugly, You Are Mine (Xấu Xí, Cô Là Của Tôi)

Chương 10: Căn phòng bí mật. Đến được cung điện




Cùng lúc đó trong tòa nhà nói đúng hơn là cung điện đỏ rực xa xa kia. Hai người con trai mặc đồng phục quản gia đang ngồi nhìn xa xăm. Một người tóc bạch kim cắt ngắn còn một người tóc đỏ thắt một phần nhỏ bên trái thành con rít. Người tóc bạch kim nói:
- Một vị hoàng tử trong năm đại gia tộc lại có đức hạnh này thì kiểu gì cũng hỏng việc, một cái đầu nóng đụng tí là nổi điên thì làm ăn được gì. Có sai lầm khi tìm bọn họ không?
- Tiểu thư nói tìm thì có lí do của cô ấy, đừng nháo như vậy sẽ làm hỏng việc đó.
- Có nên tắt cơ quan đi không?
“Xoảng... rầm... rầm” - Tiếng động từ căn phòng gần đó vang lên.
- Chết tiệt - Cả hai đồng thanh vận dụng cả pháp lực để tăng tốc độ đến căn phòng, chỉ thấy một làn gió bay qua hai người đó đã biến mất, điều đó chứng tỏ pháp lực của hai vị này rất cao. Pháp lực cao như vậy sẽ được đãi ngộ đặc biệt, các đại gia tộc lôi kéo nhưng tại sao hai người này lại ở đây mà làm quản gia?
(Trong căn phòng)
Một cô gái đang ngã sõng soài trên sàn, sàn được lót một lớp thảm nhung rất dày nên dù cô ấy có ngã thì cũng không gây thương tích gì. Thế mà cô ấy lại đau đến nỗi lăn qua lăn lại, những ngón tay ngập vào trong lòng bàn tay có thể thấy rõ những thớ thịt là đủ biết cô ấy đau như thế nào, gương mặt cô ấy nhăn lại, những ngón tay bắt đầu cào cấu loạn xạ khắp người. Hai vị quản gia đi vào thấy vậy một người liền giữ tay cô ấy lại, đè chặt còn người kia lấy bao tay được dệt từ những sợi sắt nhôm cứng rắn mang vào tay cô ấy. Động tác tuy mạnh bạo nhưng không kém phần ôn nhu vì sợ làm cô ấy đau đớn thêm. Sau đó, họ vừa giữ chặt cô ấy và vừa rót ma thuật vào chín vật trang trí hình rồng trong hai mươi cái giống nhau ở căn phòng ấy theo một quy luật không giống nhau, pháp lực rót vào từng con rồng cũng không giống nhau.
“Cạnh” bức tường bên phải căn phòng được mở ra. Bọn họ dìu cô ấy đi vào một hành lang dài ẩm ướt và âm u, bức tường cũng quay về vị trí cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bọn họ hết quẹo phải rồi lại quẹo trái. Hành lang này như một mê cung, đi nhầm một bước cũng đủ để tìm đến cái chết. Tuy nhiên bọn họ rất quen thuộc nơi này nên chưa đầy mười lăm phút bọn họ đã đến một căn phòng nằm sâu trong lòng đất.
Đẩy cửa phòng ra. Gắm đầy trên mặt tường gồ ghề là những dây xích sắt. Những dây xích sắt này được gắm cao dần, cao dần như theo chiều cao của một người thay đổi theo từng năm. Hai người quản gia đem cô ấy vào sợi dây xích mà có chiều cao tương tự như cô ấy và trói hết tay chân của cô ấy lại bằng những sợi xích sẵn có.
Trong căn phòng, một cô gái đứng thẳng dù bị trói tay chân như cầm tù nhưng vẫn không thể làm giảm được khí chất của vương giả trên người cô ấy. Cô ây không ngừng kéo dựt dây xích như muốn dựt đứt nó. Khuôn mặt cô ấy trở nên vặn vẹo vì đau nhưng vẫn kiên cường không kêu rên một tiếng. Cổ tay và cổ chân bắt đầu bị rướm máu vì dựt quá nhiều, lưng không ngừng đập vào bức tường phía sau. Dường như cô ấy làm vậy để khiến cho mình thanh tỉnh hơn dù chỉ một chút.
Hai vị quản gia cũng bắt đầu âm trầm hơn, họ lúc này như muốn diệt cả thế giới. Dù họ nhìn hơn mười mấy năm nhưng vẫn không thể ngăn được sát ý khi cảnh này lại diễn ra trước mặt họ. Vị tóc trắng nói:
- Có nên đóng cơ quan không?
- Ta đã thông báo cho sáu người kia quay lại rồi, lúc đó tám người bọn họ sẽ có cách vượt qua trong thời gian ngắn nhất thôi, còn không thì tám người bọn họ cũng có thể đóng lại được.
- Ừ.
- A... A... A... - Cô gái ấy dường như không thể gắng gượng được nữa mà hét lên.
- Chết tiệt - Vị tóc trắng đập mạnh tay vào trường khó chịu nói.
- Lần này có vẻ đau hơn mấy lần trước, thời gian tái phát cũng rút ngắn lại - Vị tóc đỏ lo lắng nói.
- Không sao, tiểu thư nói rồi, thời gian tái phát càng rút ngắn thì chứng tỏ là sắp bớt rồi đó - Quản gia tóc trắng nói lời an ủi cho hắn hay là cho mình cũng không biết.
- Hi vọng là vậy - Vị tóc đỏ buồn bã nói.
- Phải tin vào y thuật của tiểu thư chứ, nếu người nói bó tay thì không ai làm được đâu.
- Ừ.
(Bên ngoài tòa nhà, nơi mà đám hoàng tử vừa khởi động cơ quan)
- Này, cô mà cứ đứng như thế này thì cả đám bị thương hết đó - An Long lên tiếng.
- Câm mồm, là ai khởi động cơ quan hả? - Bỉ Họa bực mình.
Khi tia laze gần đến sát đám người, chỉ còn cách một cánh tay thì Bỉ Họa đã đọc được quy luật của nó.
- Hắc Thiên, quy luật số 1289.
- Đi thôi, nhớ không được đụng vào bất kì thứ gì - Hắc Thiên âm trầm nhắc nhở, nếu bọn họ dám đụng vào cơ quan một lần nữa thì có chết cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Bỉ Họa đi trước, cô ta đi đâu là đám hoàng tử đi theo đó, lần này không một ai dám động vào bất kì thứ gì nữa. Trái, phải, cúi người, nhảy lên,... Cuối cùng họ cũng ra khỏi nơi đó, đám hoàng tử chưa kịp vui mừng thì dưới chân, trận pháp ma thuật dưới chân lại khởi động.
- Nơi quỷ quái gì đây? Toàn bẫy không là bẫy - An Long nói.
- Nếu không phải tại ngươi thì giờ này chúng ta đã tới nơi rồi, chứ không phải ở nơi đây đâu, câm miệng đi - Bỉ Họa nổi giận quát.
Khi Bỉ Họa chuẩn bị phá trận pháp ma thuật thì ở phía bên tay phải, cách 20m có sáu người đang vội vã bay đến tòa cung điện. Bọn họ đều mặt áo đen, che mặt lại. Bỉ Họa vừa thấy kêu lớn:
- Này, có chuyện gì vậy?
Một trong số bọn họ lên tiếng:
- Đóng cơ quan đưa bọn họ ra khỏi đã.
- Ờ ta quên - Bỉ Họa nói, giọng pha lẫn lo lắng, vì tri triệu tập hết tất cả bọn họ về thì tất nhiên là có chuyện quan trọng đã xảy ra.
Tám người bọn họ bay trên không, dùng pháp lực của mình vẽ ra một hình thù kì quái. Khi hình thù ấy áp xuống đất thì mọi thứ trở nên bình thường trở lại.
- Có chuyện gì rồi? - Bỉ Họa không quên hỏi dồn dập.
- Ngày ấy của tiểu thư đến sớm.
- Vậy nhanh lên thôi. Hèn gì hai đại nhân Lưỡng Ma Huyết không đóng cơ quan.
Trừ Ngạn Dũng ra vì tốc độ bay của hắn bằng tốc độ của tám người bọn họ thì năm người còn lại được năm người bên Bỉ Họa dùng dây trói lại và lôi đi cho nhanh. Tốc độ rất nhanh, chỉ hai mươi phút sau đã đến tòa cung điện.
- Này chúng ta là hoàng tử đó, sao dám trói lại hả? - An Long lại lên tiếng.
- Nếu ngươi không hài lòng, có thể tự bước ra ngoài kia quay về để dễ chết hơn - Tên đeo mặt nạ lúc nãy nói chuyện với Bỉ Họa lên tiếng, tuy không hề có cảm xúc gì nhưng cũng có thể nghe ra rằng hắn chẳng để mắt đến cái danh hoàng tử mà An Long vừa nói.
Một lão quản gia bước đến chào theo đúng tiêu chuẩn.
- Gia gia, giao bọn hắn lại cho ông, bọn con đi xem tiểu thư.
- Ừ đi đi.
Uẩn Lãnh và Hàn Ân cười khổ. Bọn họ là hoàng tử tôn quý nhưng đối với mấy người ở đây không đáng một đồng. Bọn họ cũng có cảm giác như mấy người này còn biết thân phận kia của bọn họ nữa mà vẫn không xem bọn họ ra gì. An Lý nhìn xung quanh tòa cung điện này. Ngạn Phong, Ngạn Dũng thì chẳng quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh. An Long thì hậm hực tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.