U Minh Trinh Thám

Chương 597: Hi vọng




- Rót vào một linh hồn mới?

Minh Diệu hỏi:

- Là linh hồn thế nào?

- Tự nhiên là càng cường đại càng tốt!

Dịch Tiên Sinh nói:

- Linh hồn bình thường thì không hữu dụng. Nguyên bản đã không phải là thân thể của chính mình, muốn mạnh mẽ tiến nhập không những phải chịu thống khổ mãnh liệt, hơn nữa bản thân cũng sẽ bị thương tổn trong quá trình rót vào. Nếu là linh hồn bình thường chỉ sợ trước khi tiến vào được bên trong cũng đã tan thành mây khói. Cho nên chúng ta nhất định phải tìm được một linh hồn cường đại hơn nữa còn có ý chí kiên định, như vậy mới có thể thành công!

- Cường đại hơn nữa còn có ý chí kiên định...

Minh Diệu lại lâm vào trong suy tư:

- Tôi cùng quỷ sai của địa phủ cũng có chút giao tình, có lẽ có thể nhờ họ hỗ trợ dùm...

- Ta cự tuyệt!

Một đạo bạch sắc quang mang thoáng hiện ngay giữa phòng, quỷ sai trong một thân áo trắng từ trong đạo quang mang kia đi ra:

- Nhân gian giới cùng địa phủ hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào, từng linh hồn sau khi chết đều là cư dân của địa phủ, chúng ta không thể nào để cho con dân của chúng ta vì nhân gian giới phải thừa nhận thống khổ lớn như vậy. Hơn nữa nếu như linh hồn bị rót vào thân kiếm, như vậy linh hồn kia phải vĩnh viễn bị vây trong thân kiếm, không còn cách nào tiếp tục tiến vào luân hồi. Cho dù là thanh kiếm bị hủy diệt, linh hồn cũng sẽ biến thành hư vô, mà không cách nào quay trở về địa phủ. Chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện loại chuyện này!

- Kỳ thật các ngươi chỉ ước gì nhân gian giới nhân loại đều chết hết, biến thành con dân của các ngươi đi.

Lưu Thiên Minh theo bản năng muốn đẩy gọng kính nhưng chợt nhớ tới mắt kính của mình đã bị hủy hoại trong lúc đánh nhau với Eva.

- Cho nên ta luôn luôn nói, đám người dưới địa phủ đều là một đám tiểu nhân ích kỷ đê tiện!

Nghe được câu nói của Lưu Thiên Minh, quỷ sai dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn nam nhân cũng mặc một bộ đồ trắng như tuyết giống mình. Không chỉ nói chuyện không chút lưu tình, ghê tởm nhất chính là quỷ sai phát hiện quần áo trên người của hắn còn trắng hơn cả mình, điều này làm cho quỷ sai luôn lấy một thân áo trắng làm tiêu chí cảm thấy vô cùng tức giận.

- Không cần dùng loại ánh mắt này xem ta, ngươi không làm gì được ta cả!

Lưu Thiên Minh chú ý tới vẻ tức giận trong mắt quỷ sai, dùng ngữ khí trào phúng nói:

- Thật đáng tiếc, ta đã sớm nhảy ra khỏi tam giới, cho dù có thật sự đã chết cũng sẽ không thuộc về địa phủ các ngươi quản hạt, ngươi muốn quan báo tư thù cũng không có cơ hội!

- Ngươi...

Quỷ sai bị tức giận đến nghẹn lời. Lưu Thiên Minh nói rất đúng, cương thi đã nhảy ra tam giới, không ở trong lục đạo luân hồi, cho dù thật sự đã chết cũng sẽ không tiến vào địa phủ. Nhưng nếu muốn giết chết Cương Thi Vương ngàn năm đạo hạnh kia, chỉ sợ cũng là chuyện không thể nào, thật sự hắn cũng không có biện pháp làm gì được Lưu Thiên Minh.

- Ta nghĩ nhân tuyển thích hợp, ngoài ta ra không còn ai nữa đi!

Một thanh âm quen thuộc từ trong bạch quang truyền đến. Minh Diệu kinh ngạc đi tới, một cung trang thiếu nữ thật thanh lệ đang đẩy xe lăn giúp một gã mập mạp, từ bên trong bạch quang chậm rãi đi ra!

- Hai người sao lại đến đây?

Thấy rõ người đến, Minh Diệu kinh ngạc ngây người.

- Thời gian dài như vậy mà anh cũng không chịu tới đón tôi, không phải đã đem tôi quên mất đi?

Hoài Tố bướng bỉnh trừng mắt nhìn Minh Diệu.

- Bản thân tôi lại hi vọng hắn vĩnh viễn cũng không nhớ tới, dù sao tôi cũng muốn chơi thêm thời gian nữa với cô đâu.

Lê bàn tử tức giận nói:

- Một năm thời gian đối với âm giới thật sự là quá ngắn!

- Tôi không thèm, chỗ của anh cũng không có gì thú vị.

Hoài Tố bất mãn nói:

- Ngay cả muốn xem phim điện ảnh cũng không được!

- Tôi không phải đã tìm cho cô rồi sao? Mỗi lần bên Bộ văn hóa tiêu hủy sách lậu hay đĩa CD, tôi đều lấy tới cho cô, cô còn không chịu hài lòng?

Vẻ mặt Lê bàn tử ủy khuất.

- Căn bản chẳng có mấy bộ là xem được!

Hoài Tố thở phì phì nói:

- Đều là đồ lậu thì không nói, còn bị đập vụn rồi mới đốt, căn bản không thể nào xem được. Hơn nữa chất liệu quá kém, tôi muốn xem hàng cao cấp a!

- Nhưng tôi cũng không có cách nào, tôi không thể báo mộng cho cục trưởng Bộ văn hóa để cho hắn mỗi lần đem xử lý hàng lậu CD thì đừng đập vỡ trước rồi mới đốt đi?

Lê bàn tử cười khổ nói:

- Cô phải biết ngay cả máy DVD kia tôi cũng phải nhờ người quen mới lấy được tới!

- Khái khái...

Minh Diệu ngượng ngùng ho khan vài tiếng:

- Kỳ thật tôi chỉ vừa về chưa lâu, vẫn còn đang bận rộn, cho nên còn chưa có thời gian đi tìm hai người thôi...

- Cho tôi xem xem, cho tôi xem xem...

Hoài Tố chạy tới trước mặt Minh Diệu, đánh giá hắn từ trên xuống dưới:

- Chậc chậc, quỷ sai nói với tôi anh thiếu chút nữa đã chết kiều kiều, nhưng bây giờ xem ra còn thật vui vẻ nha!

- Phải đó, vì sao anh không chết cho rồi đi chứ?

Lê bàn tử ngồi một bên nói:

- Xuống dưới cùng hai chúng tôi làm bạn cũng tốt thôi.

- Lần sau, lần sau đi!

Trên mặt Minh Diệu như co rúm lại, vội vàng nói sang chuyện khác:

- Hai người vì sao lại lên đây?

- Là hai người họ yêu cầu tôi đưa lên, nói là có chuyện thật trọng yếu, cho nên tôi mới mang hai người họ đi lên!

Quỷ sai đứng một bên nói.

- Là do cha thông tri cho tiểu bàn tử mang theo Hoài Tố đi lên.

Tần Khai nói:

- Sau khi nhận được tin tức, chúng ta vẫn luôn một mực nghiên cứu phương pháp có thể giết chết Eva. Có thể trở thành kiếm hồn của Ích Tà tốt nhất, ngoài Hoài Tố cũng không có ai.

- Không được, con không đồng ý!

Minh Diệu vừa nghe lời này, nói như đinh chém sắt:

- Sao có thể để cho Hoài Tố đi làm kiếm hồn, nếu làm như vậy nàng sẽ bị nhốt bên trong Ích Tà, vĩnh viễn cũng không thể tiến vào luân hồi!

- Không có vấn đề gì.

Hoài Tố lắc đầu:

- Dù sao đã nhiều năm như vậy, tôi cũng vẫn bị vây ở trong nhẫn ngọc không thể tiến vào lục đạo luân hồi, bị nhốt bên trong nhẫn ngọc hay trong Ích Tà cũng không có gì khác nhau.

- Vậy thì khác hẳn!

Minh Diệu nói:

- Tiểu Ngọc, cô phải hiểu được bị nhốt trong nhẫn ngọc và bị nhốt trong Ích Tà hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Nếu như tìm được phương pháp, tiêu trừ nguyền rủa của nhẫn ngọc là cô có thể hoàn toàn tiến vào luân hồi. Nhưng nếu như cô biến thành kiếm hồn, cô sẽ không còn bất cứ cơ hội nào.

- Hơn hai ngàn năm cũng đã qua, không phải tôi vẫn cứ bị nhốt trong nhẫn ngọc đó sao?

Hoài Tố khẽ cười nói:

- Nếu như có thể tìm được phương pháp giải trừ nguyền rủa thì đã sớm tìm được rồi, tôi cần gì phải chờ đợi lâu đến như vậy? Nếu như trở thành kiếm hồn, có thể giúp đỡ được cho anh, sao tôi lại không làm đây?

- Nhưng mà...

- Tôi đã quyết định!

Hoài Tố ngắt lời Minh Diệu:

- Nên nhớ trở thành kiếm hồn còn được uy phong hơn làm một nữ quỷ trong nhẫn ngọc đó!

- Tiểu Ngọc...tôi...

Minh Diệu không biết nên nói gì mới phải.

- Đừng làm ra diễn cảm như vậy!

Hoài Tố cười hì hì nói:

- Nếu như thật sự cảm thấy ngượng ngùng muốn bồi thường cho tôi, nhớ rõ sau khi làm xong mọi việc phải mang tôi đi xem thật nhiều phim điện ảnh là được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.