U Minh Trinh Thám

Chương 585: Địa vực đại hội (2)




- Là nội chiến sao? Đó là cơ hội tốt.

Trần Lam lui ra phía sau hai bước, cố sức dùng vai đánh vào cửa gỗ, mà cửa gỗ rắn chắc kia, không chút sứt mẻ.

- Cánh cửa này...thật là phiền toái...

Hắn lui ra phía sau vài bước, hít sâu một hơi, dùng hết khí lực toàn thân mạnh mẽ lao về phía cửa gỗ.

Chỉ là không đợi được hắn vọt tới trước cửa, cửa gỗ kia đã két một tiếng mở ra. Trần Lam không kịp dừng lại, lao vào lòng một người. Dùng sức quá mạnh, Trần Lam và người nọ đều va trên mặt đất vài cái mới dừng lại được.

Đầu óc choáng váng, Trần Lam không đợi đại não mê muội khôi phục lại, vội vàng từ mặt đất nhảy lên, tiến về phía người nọ, tay phải bùng lên hồng sắc hỏa diễm hướng phía ngực người nọ đâm tới.

- A, đau quá, đau quá, đâm chết ta!

Người nọ loạng choạng đứng dậy, thấy Trần Lam lao về phía mình, sợ hãi vội vã hô lên:

- Oa, bộ trưởng, ngươi đang làm gì thế, là ta, là ta a, đừng a...

Trần Lam nghe được thanh âm rất quan thuộc kia, vội vã dừng lại, giương mắt nhìn lên, phát hiện người mình vừa đụng vào không ngờ là thư ký của mình.

- Chuyện gì xảy ra?

Trần Lam túm cổ áo thư ký, tàn bạo nói:

- Sao ngươi lại ở đây? Thì ra là thế, phản đồ theo lời bọn họ nguyên lai chính là ngươi?

- Bộ trưởng, ngươi đang nói cái gì vậy?

Thư ký thấy Trần Lam vẻ mặt hung tơn, không hiểu gì nói:

- Ta là dẫn người tới cứu ngươi a!

- Dẫn người tới cứu ta?

Trần Lam nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện có rất nhiều nhân viên ngoại cần mặc chế phục hắc y đang bắt giữ hồ yêu đã bắt cóc hắn.

- Tên ngu ngốc này, ta bị bắt tới ba ngày, sao giờ ngươi mới đến?

- Cái đó bộ trưởng, thời gian không kịp, trên đường ta sẽ chậm rãi giải thích với ngươi!

Thư ký túm tay áo Trần Lam vội vã đi ra ngoài.

- Xe đang chờ bên ngoài.

Trần Lam lúc này mới phát hiện thời gian không kịp, vội vã theo bí thư lao ra khỏi giáo đường cũ nát kia, tiến vào khoang xe cách đó không xa. Thư ký khởi động xe, chạy nhanh vào đường nhỏ.

- Hôm nay là ngày nào?

Trần Lam ngồi trên xe, dùng vải băng bó cổ tay mình. Vì có thể thoát khỏi linh cụ trói buộc, cổ tay Trần Lam hầu như là một mảnh huyết nhục không rõ. Bất quá còn may, vết thương da thịt mà thôi, không quá nghiêm trọng.

- Ngày 18, hiện tại là...

Thư ký cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tay.

- 3h45' sáng...

Trần Lam cũng ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ điện tử trên xe, bên trên hiện rõ: Ngày 18 3:45p.

- Xem ra còn kịp, đẩy nhanh tốc độ.

Mắt thấy còn chút thời gian, lúc này Trần Lam mới thở ra một hơi lớn.

- Đúng rồi, sao ngươi biết ta bị nhốt ở đây?

- Ba ngày trước, ta ở trên phân bộ thấy xe của người đậu ở đường cái gần hiệp hội. Ngươi tựa hồ đang cùng một người nào đó trên xe nói chuyện. Ta vừa định đi qua cùng ngươi nói chuyện. Ngươi liền vội vàng phóng xe đi mất.

Thư ký vừa lái xe, vừa nói:

- Ta thấy có chút kỳ quái, liền bắt một chiếc xe taxi bám theo phía sau, kết quá tới đây lại phát hiện xe của ngươi đang đậu. Ngươi thì không thấy đâu.

- Ta thấy sự tình có chút kỳ quái, tìm một địa phương trốn đi. Kết quả qua một hồi, một nam nhân cường tráng từ trong giáo đường bỏ đi kia đi tới, đem xe của ngươi chạy đến một nơi bí mật cất giấu. Ta tỉ mỉ quan sát một chút, tổng cộng có bốn nam, một nữ ra vào giáo đường, hơn nữ trên người yêu khí rất đậm. Còn ngươi lại không có xuất hiện nữa. Ta biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Vì vậy ta nhanh chóng trở về hiệp hội triệu tập nhân thủ, đem nơi này lặng lẽ bao vây, tìm kiếm cơ hội xông vào.

- Một đám thùng cơm, bất quá là bốn hồ yêu mà thôi, cư nhiên thời gian dài như vậy mới xông vào cứu ta.

Trần Lam buồn bực cố sức vỗ một cái vào gáy thư ký.

- Không còn sớm, chạy nhanh một chút, hại lão tử thiếu chút nữa đem cổ tay cắt đứt.

- Ta cũng không muốn a, bộ trưởng.

Thư ký vẻ mặt tội nghiệp nói.

- Ngươi cũng thấy mấy gia hỏa này tuy rằng ít người, nhưng sức chiến đấu tương đối cường hãn. Hơn nữa chúng ta không biết tình hình của ngươi, nên mới sợ ném chuột vở đồ không dám động thủ. Bởi vì thời gian thật sự quá dài, cho nên mới không thể làm gì khác hơn là quyết định mạnh mẽ công vào.

- Một đám phế vật, ngay cả mấy hồ yêu cũng không làm gì được, phế vật!

Trần Lam mắng một câu, đem ghế ngồi hạ xuống, nhắm mắt lại.

- Lập tức chạy về hiệp hội, càng nhanh càng tốt.

- Không cần đi y viện băng bó một chút sao?

Thư ký nhìn cổ tay Trần Lam nói:

- Thoạt nhìn tựa hồ rất nghiêm trọng.

- Ta bảo ngươi thế nào thì ngươi cứ theo đó mà làm. Đừng có nhiều lời vô ích như vậy.

Trần Lam mắng.

- Biết rồi, đến nơi ta sẽ gọi ngươi dậy, bộ trưởng nghỉ ngơi một chút đi sao.

Thư ký gật đầu, thấy Trần Lam nhắm mắt lại, trong ánh mắt một tia oán hận hiện lên, nhưng trong nháy mắt biến mất không thấy. Trong đêm đen, ô tô lại tăng tốc, chạy như bay về phía hiệp hội.

Giáo đường nhốt Trần Lam kia thật sự là cách khu vực thành thị quá xa. Khi ô tô đứng ở cửa hiệp hội, thì sắc trời đã sáng. Trần Lam mở mắt nhìn đồng hồ báo thức điện tử, đã là hơn tám giờ sáng rồi. Hắn đẩy cửa xe, vội vàng chạy về phía đại lâu hiệp hội.

- Bộ trưởng các phân bộ đều đến đông đủ rồi chứ?

Trần Lam nói với bảo an đứng ở cửa đại lâu.

- Đã đến đông đủ rồi, chỉ còn chờ bộ trưởng ngài.

Bảo an gật đầu.

- Hai tên hỗn đản... Tần phó hội trưởng và Minh Diệu cũng đến sao?

Trần Lam vội vã truy vấn.

- Không có!

Bảo an lắc đầu:

- Từ lúc hội trưởng qua đời, vẫn không có phát hiện tung tích của hai người bọn họ.

- Xem ra là biết kế hoạch thất bại nên không dám tới sao?

Khóe miệng Trần Lam rốt cục lộ ra dáng tươi cười:

- Bỏ đi, cho dù tới cũng vô dụng, xem ra vẫn là ta tương đối may mắn. Đại hội vừa qua, ta muốn đem hai hỗn đản các người trở thành chuột chạy qua đường người gặp người đánh.

Nghĩ tới đây, không khỏi tâm tình tốt hơn, thả chậm cước bộ, hướng phí phòng họp của hiệp hội đi tới.

- Phái người bảo vệ cửa, nếu như Minh Diệu và Tần Khai kia xuất hiện, nhất định phải bắt bọn chúng lại, sau đó lập tức báo cho ta biết.

Trần Lam nói với thư ký đi phía sau.

- Những kẻ khác hết thảy không cho phép để bọn họ tiến vào đại môn hiệp hội, biết không?

- Đã biết.

Thư ký gật đầu, vôi vàng rời khỏi.

- Các vị, thật xin lỗi, ta tới chậm, ra ngoài làm việc làm lỡ thời gian một chút.

Đẩy cửa phòng họp ra, Trần Lam thấy sáu bộ trưởng phân bộ các nơi đều đã ngồi trong phòng hội nghị chờ hắn, vội vã mở miệng nói.

- Trần hội trưởng trẻ tuổi bận rộn, chúng ta những lão nhân này cũng không sống được vài năm nữa, chờ một chút thì có sao, thời gian của chúng ta không đáng tiền a.

Một lão nhân tóc bạc, vẻ mặt uy nghiêm mở miệng châm chọc nói. Trần Lam nhận được, người nọ là bộ trưởng họ Tôn của phân bộ Tây Bắc, cũng coi như lão nhân của hiệp hội, hơn nữa cùng Tần gia có quan hệ tương đối tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.