U Minh Trinh Thám

Chương 583: Nhốt (2)




Việc đầu tiên phải làm chính là từ trong xiềng xích này chạy ra. Trần Lam phán đoán hai tay hai chân của mình bị xiềng xích trói lại, hẳn là cùng linh cụ trói buộc của hiệp hội không khác nhau lắm. Lợi dụng phương thức áp bách phách kết ngăn cản linh lực trong cơ thể vận chuyển tụ tập. Loại đồ vật này hắn đã từng dùng khi bắt Minh Diệu, thế nhưng lại không biết vì sao Minh Diệu có thể dễ dàng chạy trốn. Chuyện này hắn đã từng hoang mang rất lâu, đối với linh cụ trói buộc cũng có nghiên cứu một thời gian khá dài, muốn tìm được phương pháp đào tẩu của Minh Diệu. Hắn cũng từng tìm được vài loại phương pháp có thể thoát khỏi linh cụ trói buộc, chỉ là đều không thể giống như Minh Diệu không hề phá hủy nó mà bỏ trốn. Tuy rằng vẫn không có làm rõ phương pháp Minh Diệu sử dụng, thế nhưng hắn cũng nghiên cứu ra vài loại phương pháp khác, hiện tại đã phát ra công dụng.

Nguyên lý căn bản của linh cụ trói buộc, chính là lợi dụng phương thức áp bách phách kết của linh năng lực giả. Phách kết có một loại huyệt đạo đặc thù, dùng để trữ tồn linh lực hút lấy từ ngoại giới, khi cần lại bộc phát ra. Mà phách kết bị ngăn chặn, Linh Năng Lực Giả tự nhiên không thể từ ngoại giới hấp thu linh lực, còn linh lực vốn tồn trữ trong phách kết cũng vì bị áp bách mà tiêu tán. Linh Năng Lực Giả tự nhiên sẽ biến thành một người bình thường.

Muốn thoát khỏi linh cụ trói buộc, dùng sức mạnh là cách trực tiếp nhất. Chất liệu chế tác linh cụ trói buộc cũng không phải chất liệu đặc biệt cứng chắc gì cả. Loại chất liệu này đối với Linh lực giả bình thường mà nói, chỉ cần hơi dùng chút linh lực là có thể trực tiếp vặn thành bánh chèo. Thế nhưng thật đáng tiếc, khi ngươi muốn đem nó vặn cong, thường thường đều là lúc không thể sử dụng linh lực. Mà một người thường, coi như là từ nhỏ ăn thịt lão hổ lớn lên, cũng bất lực. Ngươi có thể làm chỉ là mượn ngoại lực.

Trần Lam rất may mắn, đám hồ yêu bắt cóc hắn tựa hồ đối với loại linh cụ này của hiệp hội cũng không quen thuộc. Dù sao đồ vật này chỉ hữu hiệu đối với nhân loại có linh lực, do đó sẽ không nghiên cứu quá sâu. Linh cụ trói buộc quan trọng chở chỗ áp bách phách kết, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của nó, một khi lệch khỏi quỹ đạo một chút, sẽ gặp phải sai lệch tương đối lớn. Mà linh cụ trói buộc Trần Lam tuy rằng trói rất chặt, nhưng hai tay của hắn trói buộc lại cũng không chuẩn xác, cái này đã tạo cơ hội cho Trần Lam.

Coi như là một người thường, trong cơ thể ít nhiều cũng sẽ có chút linh lực. Tuy rằng nhỏ bé không đáng kể, nhưng sẽ phát huy tác dụng vào lúc quan trọng. Không có linh lực, nhân loại sẽ trở nên thập phần yếu đuối, đặc biệt là dễ sinh bệnh. Hiện tại Trần Lam muốn làm lại là đem chút linh lực nhỏ bé đó tất cả đều tản mát ra. Tuy rằng làm như vậy thân thể sẽ trở nên thập phần suy yếu, nhưng hắn cũng không lo lắng. Chỉ cần có thể thoát khỏi linh cụ trói buộc, như vậy hắn liền có thể trong thời gian ngắn tụ tập được linh lực. Chỉ là cần chịu đựng một chút thống khổ suy yếu mà thôi. Chỉ cần đem toàn bộ linh lực còn sót lại trong người tản mát ra, như vậy phách kết sẽ trở nên khô quắt, dần dần thu nhỏ lại. Trần Lam chính là muốn lợi dụng cơ hội này, đem linh cụ trói buộc buộc trên cổ tay không phải quá chuẩn xác kia thoát khỏi.

Đem linh lực vốn không còn nhiều ở trong thân thể tản mát ra là một quá trình rất dài và thống khổ. Nếu chỉ là loại cảm giác suy yếu thống khổ cũng được, nhưng hiện tại Trần Lam thiếu nhất là thời gian.

Thân trong bóng tối, đối với khái niệm thời gian từ từ trở nên không rõ. Cũng không biết đến tột cùng qua bao lâu, Trần Lam lại nghe được tiếng bước chân tiến lại gần.

- Các ngươi đến tột cùng là ai, đem ta bắt đến đây có mục đích gì?

Trần Lam nghĩ nếu như tiếp tục giả bộ hôn mê bất tỉnh nhất định sẽ bị hoài nghi, nên thẳng thẳng mở miệng trước:

- Các ngươi làm vậy có biết sẽ có kết cục gì không?

- Ha hả, không cần mấy thứ đó của các ngươi ra dọa chúng ta, đối với ta là vô dụng.

Nữ hồ yêu kia nói.

- Chậc chậc, thật không ngờ đường đường một bộ trưởng phân bộ lại có thực lực yếu ớt không tương xứng với chức vị, cư nhiêu lâu như vậy mới khôi phục tri giác.

- Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì với ta, mau thả ta ra, ta có thể không truy cứu chuyện này.

Trần Lam giả bộ thất kinh nói.

- Không cần lo lắng, chúng ta sẽ không giết ngươi, thậm chí sẽ không thương tổn ngươi.

Nữ hồ yêu cười khanh khách.

- Chỉ cần ngươi nghe lời, tới lúc chúng ta tự nhiên sẽ thả ngươi ra, lông tóc vô thương. Đương nhiên, nếu như ngươi trong thời gian này không hợp tác, chúng ta thật ra không ngại lưu lại chút vết thương trên người ngươi. Vả lại ngươi cũng lớn lên xấu xí, ta nghĩ coi như là ở trên mặt ngươi vẽ mấy con rùa hẳn là cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi.

- Mục đích của các ngươi là tiền sao? Ta có thể cho các ngươi, chỉ cần để ta gọi cho thứ ký...

Trần Lam tận lực đem biểu hiện của mình giống như một con tin bình thường, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.

- Thứ đó chúng ta không có hứng thú.

Có lẽ là bị hành động của Trần Lam đả động, hồ yêu hồ yêu đối với Trần Lam không hề có chút phòng bị, nàng thậm chí cũng không tới kiểm tra linh cụ trói buộc và trạng thái thân thể của hắn, mà trực tiếp xoay người rời khỏi. Bất quá như thế khiến Trần Lam thở phào một hơi, nếu nữ hồ yêu này thật muốn tỉ mỉ kiểm tra tình huống thân thể của hắn, như vậy nhất định sẽ phát hiện ra có điểm kỳ quái.

Sau một khoảng thời gian nhất định sẽ có người tới xem một lần, cũng không tới gần Trần Lam, mà chỉ là từ xa liếc mắt nhìn. Chỉ cần thấy hắn thành thật ở đó, liền nhanh chóng rời đi. Như thế tạo cho Trần Lam cơ hội tốt, phách kết ở cổ tay thậm chí đã khô quắt, Trần Lam từng chút đem linh lực tản ra, tạo cơ hội có thể thoát khỏi linh cụ trói buộc.

- Tiểu quỷ, cho ngươi ăn này.

Một nam nhân đi vào lớn tiếng nói.

- Vì sao lâu như vậy mới cho ta ăn.

Trần Lam oán giận nói:

- Là cơm trưa hay là cơm tối?

- Ngươi bị trói, không phải là đang nghỉ phép.

Nam tử kia nói:

- Một ngày đem liền cho ăn, thích ăn hay không?

- Có thể thả ta ra không?

Trần Lam cầu xin.

- Vả lại linh lực của ta cũng bị các ngươi trói buộc, căn bản cùng một người bình thường tay trói gà không chặt giống nhau, cần gì phải trói ta lại?

- Ngươi rất nhiều chuyện sao?

Nam nhân kia nghĩ một hồi, nói:

- Cũng được, thả ngươi ra để ngươi tự mình ăn, ta đỡ phải cho ngươi ăn.

"Leng keng" hai tiếng giòn tan, Trần Lam cảm giác hai tay của mình được thả ra.

Nam nhân kia tựa hồ cũng không phải dùng chìa khóa, mà trực tiếp dùng sức mạnh đem chìa khóa bẻ gãy. Thân thể của hắn cường hãn, nếu là chính diện đối kháng sợ rằng rất khó thủ thắng. Trần Lam trong lòng ước định thực lực của đối thủ.

- Được rồi, ta cảnh cáo ngươi, chớ nên làm trò, nếu không sẽ chịu khổ đấy.

Nam nhân kia đem một bát cơm đặt trước mặt Trần Lam, xoay người liền chuẩn bị rời khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.