U Minh Trinh Thám

Chương 581: Bắt cóc (3)




- Ngươi chỉ cần nói cho hắn, là có đồ vật thuộc về Tần gia, là hội trưởng lúc còn sống lưu lại, vấn đề khác để hắn trực tiếp tới hỏi ta.

Nữ nhân kia trịnh trọng nói.

- Nhớ kỹ, phải lặng lẽ, để một mình hắn tới gặp ta.

- Đồ vật thuộc về Tần gia... Hội trưởng...

Trần Lam nhíu chặt mày lại. Nữ nhân này giống như một cái lông chim, không ngừng khiếu khích sự hiếu kỳ trong lòng hắn, liên tục tung ra một vài bí mật lại không chịu nói cho hắn biết đáp án.

- Được rồi, người ngươi muốn tìm đã đến.

Trần Lam thật sự là nhịn không được loại thống khổ chỉ có thể suy đoán này, mở miệng nói:

- Ngươi đến tột cùng có đồ vật quan trọng gì muốn giao cho ta, nội gian bên cạnh ta là ai, những kẻ truy tung ngươi đó rốt cuộc là ai?

- Ngươi...

Nữ nhân tựa hồ đối với thái độ của Trần Lam chuyển biến có chút kinh ngạc.

- Đây là giấy chứng nhận của ta.

Trần Lam đem giấy chứng nhận hiệp hội của mình đưa cho nữ nhân kia.

- Ta kỳ thực chính là người ngươi muốn tìm.

- Thì ra là như vậy...

Nhìn kỹ giấy chứng nhận mà Trần Lam đưa qua, nữ nhân kia cười. Đây là giấy chứng nhận hiệp hội dùng phương pháp đặc thù chế tạo, tuyệt đối không thể làm giả được.

- Ngươi là người rất thông minh, cũng rất cẩn thận.

- Cảm ơn ngươi đã khen.

Trần Lam trả lời.

- Hiện tại ngươi có thể bắt đầu giải đáp sự nghi hoặc của ta sao?

- Kỳ thực ta là người của lão bản, những kẻ đó cũng vậy. Chúng ta là yêu quái, hành tẩu trong bóng đêm của thành thị.

Nữ nhân mở miệng nói:

- Lão bản của chúng ta cũng là hội trưởng của các ngươi.

- Thật không, tiếp tục nói đi.

Trần Lam nhíu mày, hội trưởng có một thế lực ngầm do yêu tộc cấu thành, hắn đã từng nghe được từ chỗ của Eva. Từ sau khi hội trưởng mất, tổ chức tựa hồ phân liệt, một bộ phận bị Eva tiếp nhận, một bộ phận khác đang ẩn trốn. Thế nhưng hội trưởng đã chết ở trong tay hắn, nên thủ hạ của hội trưởng đến tìm hắn, khiến hắn thật thật sự không rõ rốt cuộc vì sao.

- Từ sau khi lão bản mất đi, cả tổ chức trở nên quần long vô thủ, phân liệt thành vài nhóm. Đại bộ phận thành viên tụ tập dưới cờ của Địa Tướng đại nhân, mà một bộ phận nhỏ lại cự tuyệt phục tùng Địa Tướng đại nhân chỉ huy, tự xưng một phái. Những người này, hầu hết đều là bộ tộc yêu hồ, cũng chính là đồng bào của ta. Mà những kẻ truy đuổi chúng ta kia, cũng là của bọn hắn.

- Nói như vậy ngươi là một phản đồ?

Trần Lam cười khẽ hỏi.

- Phản đồ từ ý nghĩa bất đồng nào đó, vậy phải xem ngươi đến tột cùng đứng ở chỗ nào.

Nữ nhân lộ vẻ sầu thảm cười nói.

- Ý thức chủng tộc của Yêu tộc rất nghiêm trọng, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, thẳng đến khi ta phát hiện một vài đồ vật lão bản lúc còn sống lưu lại.

- Đến tột cùng là vật gì vậy?

Trần Lam híp mắt nói.

- Rất khó giải thích với ngươi. Ngươi xem rồi tự nhiên sẽ hiểu.

Nữ nhân nhẹ nhàng lắc đầu:

- Là đối vật đối với Tần gia mà nói bị gọi là tai họa.

- Thứ đó ở đâu, dẫn ta đi.

Trần Lam khởi động ô tô, hắn cảm giác huyết mạch toàn thân đều sôi lên.

- Tại một giáo đường ở ngoại ô thành phố. Đó cũng từng là một sào huyệt bí mật của ta.

Nữ nhân đáp.

- Dẫn đường.

Trần Lam vội vàng đạp chân ga, ô tô phi nhanh về một phương hướng khác.

- Vì sao ngươi lại đến tìm ta?

Lái xe Trần Lam có chút nghi hoặc hỏi.

- Lão bản đã từng nói với ta, hắn muốn đẩy ngã Tần gia, do đó một mực thu thập mấy thứ này. Mà người có cùng mục đích với hắn, chỉ có ngươi là đáng tín nhiệm nhất.

Nữ nhân kia nói:

- Bởi vì chỉ có ngươi, vẫn luôn đem nó làm cừu hận ghi nhớ.

- Thì ra là thế.

Khóe miệng Trần Lam lộ ra mỉm cười.

- Mặc kệ ra sao, ta cũng phải cảm tạ ngươi. Đồ vật đó ta sẽ lợi dụng thật tốt, nên ngươi an tâm đi thôi.

- Bộ tộc Hồ yêu cũng đã tìm kiếm mấy thứ này, bọn họ phát giác ý đồ của ta, cho nên muốn từ chỗ của ta tìm được chúng.

Nữ nhân tiếp tục nói:

- Chỉ là ta thật không ngờ hành động của bọn chúng lại nhanh như vậy.

- Hồ yêu cùng Tần gia có câu kết?

Trần Lam hỏi:

- Bọn họ ở bên cạnh ta sắp đặt nhân thủ?

- Đúng.

Nữ nhân kia gật đầu:

- Tộc trưởng bộ tộc Hồ yêu Diệp Trọng cùng tiểu thiếu gia Tần gia giao tình rất sâu, hơn nữa Nhân Tướng trong Tam Tài Tướng, Mị cũng chính là nữ nhi của Diệp Trọng tựa hồ cũng có quan hệ không cạn với tiểu thiếu gia của Tần gia. Bọn họ biết ngươi nhất định sẽ động thủ với Tần gia, đo đó an bài nhân thủ bên cạnh ngươi, dùng để giám thị ngươi.

- Kẻ đó là ai?

Trần Lam nghiến răng nghiến lợi hỏi. Kẻ phản bội đối với mình có một loại thống hận đặc thù, Trần Lam hiện tại hận không thể đem kẻ phản bội đó chém thành thịt vụn.

- Ta cũng không phải rất rõ ràng, ta chỉ biết là kẻ đó rất thân cận ngươi.

Nữ nhân nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Dù sao địa vị của ta trong tộc cũng không cao, tiếp xúc không tới những thứ cơ mật.

- Biết những thứ này là đủ rồi, một ngày nào đó ta sẽ bắt hắn hiện ra.

Trần Lam tím mắt nói:

- Ngươi giúp ta một đại ân, cần ta báo đáp ngươi ra sao?

- Sau khi chuyện hoàn thành, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta chạy trốn. Rời khỏi nơi này, đến một địa phương an toàn mai danh ẩn tích, sống cuộc sống yên bình.

Nữ nhân nói:

- Bộ tộc Hồ yêu đối với kẻ phản bội nghiêm phạt tương đối tàn khốc, ta chỉ muốn sống sót.

- Yên tâm, ta sẽ an bài.

Trần Lam thỏa mãn gật đầu. Nữ nhân này yêu cầu không cao, hắn có thể dễ dàng thỏa mãn nguyện vọng của nàng. Sau khi sự tình trôi qua, Trần Lam cũng không muốn giữ một người như vậy bên cạnh mình. Ngay cả tộc nhân của mình cũng có thể phản bội, ai biết lúc nào nàng sẽ phản bội mình đây? Trần Lam thậm chí tự định giá, nếu như nữ nhân này nói ra điều kiện quá mức hà khắc, bản thân có thể giết nàng sau khi lợi dụng xong hay không?

- Đi qua sườn núi này, phía trước là tới rồi.

Nữ nhân mở miệng nói.

Xa xa có thể nhìn thấy giáo đường trên đỉnh, ngay ở trước mắt, trong lòng Trần Lam có chút hưng phấn cùng mong chờ.

Giáo đường hẻo lánh này đã hoang phế từ lâu, trên ngói có chút ấn kỳ do cháy đen, tựa hồ là từng bị cháy.

- Ngay ở đây, từ nơi này đi xuống phía dưới.

Nữ nhân từ trên xe đi xuống, lại tập tễnh đi tới một góc của giáo đường, hơi ra sức xốc lên một chỗ sàn nhà, lộ ra cầu thang bên dưới, một cổ mùi hôi thối từ bên dưới xông lên, nhìn thấy nơi này đã lâu không ai tiến vào.

- Ta dẫn dường ở phía trước, ách...

Nữ nhân hai chân mềm nhũn, tựa hồ có chút chống đỡ không được, Trần Lam nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng một cái mới không ngã xuống đất, xem ra đã suy yếu lắm rồi.

- Không có việc gì chứ?

Một cổ mùi thơm ngát chui vào mũi Trần Lam, rất là thơm, khiến hắn không khỏi nghi hoặc mùi hôi kia rốt cuộc là thế nào.

- Không có chuyện gì, chỉ là có chút choáng váng đầu óc.

Nữ nhân hướng về phía Trần Lam cười cười, khuôn mặt mỹ lệ lại thêm thanh âm suy yếu, làm cho đáy lòng sản sinh cảm giác muốn bảo hộ.

- Ta đỡ ngươi đi.

Trần Lam đem nữ nhân tựa vào vai, hai người tiến nhập trong thông đạo ngầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.