U Minh Trinh Thám

Chương 577: Hỗn loạn dần phát sinh (1)




- Nói tóm lại, mặc kệ thế nào, ta vẫn là ta ban đầu. Coi như là thân thể biến dạng, chết đi, sống lại, ta vẫn cứ là ta. Ta chỉ làm Minh Diệu của ngươi, ngươi cũng chỉ làm Tiểu Manh của ta, được chứ?

Minh Diệu ôm lấy thân thể nhỏ gầy của Diệp Tiểu Manh, ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại kia.

- Không có gì có thể phân chia chúng ta, sinh tử cũng không thể.

- Ừm.

Bị Minh Diệu ôm vào trong lòng, Diệp Tiểu Manh nghĩ trên thế giới này không còn có chỗ nào so với ở trong ngực ấm ấp này khiến nàng an tâm hơn nữa. Một cỗ mùi vị đặc thù bay vào mũi nàng, Diệp Tiểu Manh biết, đó là mùi vị do thân thể hắn phát ra, mùi vị đó chỉ thuộc về nàng. Toàn thế giới độc nhất vô nhị, chỉ có nàng có thể ngửi thấy.

Thấy Diệp Tiểu Manh rốt cục an tâm đi ngủ, khóe miệng còn mang theo nụ cười ngọt ngào.

Lúc này Minh Diệu mới nhẹ nhàng đứng dậy. Rời khỏi phòng của Diệp Tiểu Manh, vừa mới đóng cửa phòng, quay người lại thấy một bóng đen đáng đứng cách đó không xa. Trong bóng tối một con ngươi lóe sáng đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Không khỏi bị giật mình một cái.

- Yêu nghiệt phương nào...ách, thì ra là ngươi.

Minh Diệu định thần nhìn lại, thì ra là Mị từ trong phòng đi ra, đang nhìn mình, không khỏi thở dài một hơi.

- Hù chết ta, ngươi đang làm gì đấy?

- Giám thị ngươi, xem ngươi có làm trò gì hèn mọn với muội muội của ta hay không.

Mị hừ lạnh một tiếng.

- Lúc ban ngày ở trong phòng tắm muốn hạ thủ với A Trạch không có thành công, khó bảo đảm ngươi không lại xuất thủ với Tiểu Manh.

- Ta xin ngươi, muốn xuất thủ, ta đã sớm xuất thủ rồi. Còn đợi tới ngày hôm nay mới động thủ sao?

Minh Diệu bất đắc dĩ nói:

- Ách... Nói ra, ta không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Chuyện phòng tắm hôm nay là ta bị hãm hại.

- Rất khó nói.

Mị căn bản là chẳng thèm nghe hắn giải thích, xoay người trở về phòng của mình.

- Xử nam ba mươi tuổi...đối với bất kỳ sinh vật khác phái nào mà nói cũng là tồn tại rất nguy hiểm. Không, cũng có thể đối với sinh vật đồng tính cũng sản sinh nguy hại nhất định, không thể sơ ý.

- Lão Thiên, cho ta đường sống có được không?

Minh Diệu thống khổ che mặt, thì thào tự nói.

- Theo như đã biết, rạng sáng hôm nay, 4 điểm 32 phân, thị trấn nhỏ phía nam lại phát sinh địa chấn cấp 6, khiến 7 người tử vong, nhiều phòng ốc bị sập, mời chờ tin tức mới từ hiện trượng...

A Trạch nhăn mặt nhíu mày lại, nguyên bản tâm tình đã có chút phiền muộn lại càng trở nên không ổn, cầm lấy điều khiển TV trong tay đổi một kênh khác.

- Bởi vì khí xoáy nhiệt đới ảnh hưởng, 15 thành thị vùng duyên hải nước ta đã phát cảnh báo bão. Dự tính sau hai ngày tới sẽ có mưa to đến mưa rất to, vì thế ban ngành chính phủ...

Liên tục đổi mấy kênh, nhưng không tìm được tiết mục có thể thư giãn. Không phải hiện trường cứu tế thê lương, thì là công tác phòng hộ khẩn trương bận rộn. Làm người ta cảm thấy phảng phất như ngày tận thế đến nơi. Cái loại áp lực này làm người ta có chút không thở nổi. Cuối cùng khiến A Trạch trực tiếp tắt TV đi, thở phì phì đem điều khiển ném trên bàn.

- Những người đó đều thật đáng thương...

Diệp Tiểu Manh ngồi bên cạnh, cũng đã nước mắt vờn quanh. Nàng hai ba bước chạy đến phòng Minh Diệu, ra sắc lung lay cánh tay của hắn nói:

- Nhà của bọn họ đều bị chấn đổ. Buổi tối không có chỗ ngủ, chúng ta giúp bọn họ có được không?

- Giúp? Ngươi muốn giúp thế nào?

Minh Diệu giương mắt liếc nhìn nàng một cái, lại đem ánh mắt quay về tờ báo.

- Không cần lo lắng, chuyện cứu tế, quốc gia sẽ xử lý, ngươi chỉ cần ở đây, không nên làm phiền cho quốc gia là tốt rồi.

- Sao ngươi không hề đồng cảm gì vậy?

Diệp Tiểu Manh chu miệng, thở phì phì nói:

- Chúng ta cũng có thể xuất một phần lực a, tỷ như quyên tiền a, hoặc là tình nguyện viên gì đó...

- Quyền tiền? Có thể a, ngươi quyên kiểu gì? Còn làm tình nguyện viên à...

Minh Diệu ra sức gỡ lên đầu Diệp Tiểu Manh:

- Ta xin ngươi, các người có chút giác ngộ một chút được không? Hiện tại chúng ta là tội phạm bỏ trốn, bị phát lệnh truy nã đấy.

- Nhưng rõ ràng chúng ta không có làm chuyện gì xấu, vì cái gì muốn bắt chúng ta?

Nghe được Minh Diệu nói, Diệp Tiểu Manh không khỏi ủ rũ nói:

- Cũng đã qua hơn một tháng, không biết bao giờ mới có thể về nhà a...

- Nhớ nhà sao?

Minh Diệu buông tờ báo trong tay xuống, vô cùng thân thiết sờ đầu nàng:

- Tin tưởng ta, sẽ không lâu nữa đâu.

- Thật không?

Nghe nói như thế Diệp Tiểu Manh hai mắt sáng ngời.

- Ừm, là thật.

Minh Diệu cười tủm tỉm nói:

- Đại khái là qua mấy ngày nữa đi sao!

- Ha ha, quá tốt rồi, rốt cuộc có thể trở về. Mỗi ngày đều ở lỳ trong phòng, khó chịu chết ta.

Sau khi đạt được Minh Diệu bảo đảm, vẻ ủ rũ trên mặt Diệp Tiểu Manh biến sạch.

- Ta đi nói cho A Trạch và tỷ tỷ biết, thuận tiện thu thập đồ đạc một chút, tránh tới lúc phải đi lại luống cuống tay chân...

Còn chưa nói xong đã vội vã chạy đi.

- Nha đầu kia...

Thấy bộ dáng vui vẻ của Diệp Tiểu Manh, Minh Diệu không khỏi lắc đầu cười. Chỉ là vẻ tươi cười cũng chỉ chợt lóe trên mặt rồi biến mất. Giữa mi lại có chút u buồn.

- Đất nước xảy ra hiện tượng rối loạn, thiên tai giáng xuống, nhất định là có yêu nghiệt xuất thế. Chỉ là hiện tại hiệp hội đang quần long vô thủ, cũng loạn thành một đoàn, tranh đấu lẫn nhau. E là cũng chẳng chú ý nổi nhân gian loạn thế này. Bất quá cũng may thời gian đã không sai biệt lắm, mau chóng giải quyết hết những phiền phức này, ta cũng có thể thoải mái một chút...

Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy ra ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Mị.

- Ngươi tìm ta?

Mị đang ngồi ở trước cửa sổ, cầm một quyển sách trong tay, an tĩnh phơi nắng. Bộ tộc Ảnh Mị tuy rằng sinh sống tại những nơi âm u, không có ánh sáng. Nhưng không có nghĩa là bọn họ sợ ánh mặt trời. Ngược lại, họ dựa vào ánh mặt trời làm thức ăn, mỗi ngày đều cần ở dưới ánh mặt trời, hấp thu năng lượng mặt trời làm chất dinh dưỡng. Thấy Minh Diệu tiến đến, Mị nhẹ nhàng gấp sách lại.

- Có việc gì?

- Ừm.

Minh Diệu gật đầu.

- Đêm nay ta cần ngươi giúp ta đi một chuyến.

- Vẫn là truyền tin sao?

Mị mở miệng hỏi:

- Hai này nay, chân ta cũng sắp muốn gãy rồi.

- Ha hả, Linh Năng Giả làm nhiều thì sao.

Minh Diệu không có ý tứ cười cười:

- Nếu ta tự mình đi truyền lời, tuy không ai có thể ngăn được ta. Nhưng ta cũng không có thiên phú tiện lợi như ngươi, khó tránh khỏi bị bại lộ hành tung.

- Được rồi, ngươi nói lần này cần đưa cho ai?

Mị gật đầu.

- Tốt nhất là chỗ nào gần chút. Lần trước vì đưa mấy phong thư giúp ngươi mà ta hầu như phải chạy khắp Trung Quốc, chân cũng muốn gãy ra luôn.

- Ha hả, địa phương lần này có chút hẻo lánh, bất quá cũng không xa.

Minh Diệu vừa cười vừa nói:

- Ta đem địa chỉ viết cho ngươi, ngươi giao cho sư thúc ta là được. Thuận tiện nói với mấy thủ hạ kia của ngươi một tiếng, ngày mai động thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.