U Minh Trinh Thám

Chương 549: Đối sách (2)




- Cút, đều cút ra ngoài cho ta.

Trần Lam giận không kềm được quát:

- Mau cút.

Đội trưởng đội hành động đặc biệt chỉ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Trần Lam đang nổi giận, hừ lạnh một tiếng, thong dong cất bước rời khỏi văn phòng Trần Lam.

- Không nghe thấy ta nói sao, ta bảo ngươi cút đi!

Quét tất cả sách trên bàn xuống mặt đất, Trần Lam quay đầu lại thấy thư ký vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích lớn tiếng mắng.

- Giờ lời của ta đã không còn giá trị nữa sao?

- Không, không phải, bộ trưởng thỉnh ngươi trước tiên bình tĩnh đã...!

Thư ký gấp nói gấp:

- Chủ yếu là ta có chuyện cần bẩm báo, rất quan trọng.

- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.

Trần Lam tức giận nói.

- Hôm nay khi ngươi dẫn người tiến hành hành động vây bắt, người của ủy ban tối cao Châu Âu đã đến hiệp hội, dựa theo hiệp nghị trước kia mượn một số trang bị.

Thư ký vội vàng nói.

- Vậy thì sao?

Trần Lam không kiên nhẫn nói:

- Dù sao lúc trước cũng đã ký hiệp nghị, trực tiếp cho bọn hắn là được.

- Vâng, bọn hắn đã mượn trang bị đi. Nhưng ta cảm thấy chuyện có chút kỳ quái.

Thư ký nói tiếp:

- Bởi vì người tiến hành giao tiếp hôm nay không chỉ là người của phân bộ, ngay cả người phụ trách chi nhánh của bọn hắn ADA cũng tới.

- ADA? Chính là nữ nhân kia?

Trần Lam lập tức khôi phục tỉnh táo:

- Nàng tới làm gì?

- Nàng nói nàng thuận tiện đến để chia buồn chuyện hội trưởng đại nhân qua đời, nhưng ta lại cảm thấy không hề đơn giản như vậy.

Thư ký nói:

- Bởi vì có chuyện ta vẫn cảm thấy rất kỳ quặc. Theo lý mà nói, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần người phụ trách của chi nhánh đến làm gì, chỉ cần phái thủ hạ của mình đến là được rồi. Mà ADA chẳng những tự mình đến, hơn nữa trong quá trình ta tiếp đãi nàng, đã từng nhận được một cuộc điện thoại kỳ quái. Có một cục cảnh sát gọi điện thoại tới nói phát hiện một cỗ thi thể tương đối kỳ quái, hoài nghi là sự kiện linh dị hại người, chuyện quá khẩn cấp hơn nữa nhân thủ lại thiếu nghiêm trọng, cho nên ta chỉ có thể quay về văn phòng gọi điện, để ADA một mình ở lại trong phòng khách. Nhưng đợi sau khi chuyện chấm dứt, ta phái người đến cục cảnh sát lúc trước đã gọi điện cho ta để nhận lại thi thể thì lại được cho biết là không hề có chuyện đó.

- Đã điều tra ra số điện thoại kia chưa?

Trần Lam hỏi.

- Tra được rồi, đích thật là dãy số của cục cảnh sát.

Thư ký khẽ gật đầu nói ra:

- Là một phân cục thuộc về Thành Nam.

- Thành Nam sao?

Nghe vậy chân mày Trần Lam nhíu lại:

- Ngươi lưu nữ nhân kia lại trong phòng khách bao lâu?

- Thời gian không dài, nhưng lúc ta trở lại... Nàng đã không còn trong phòng khách nữa.

Thư ký nói:

- Khi ta đi tìm, lại thấy nàng đang ở chỗ giao tiếp trang bị, nhưng rất kỳ quái chính là thần thái trước khi xuất phát của nàng có chút vội vàng, không hề giống như vẫn một mực đứng ở đó, mà giống như mới vội vàng chạy đến từ nơi khác hơn.

- Có vấn đề.

Trần Lam nói:

- Chuyện này tuyệt đối có vấn đề, tựa hồ có người một mực dắt mũi của ta, dẫn ta mắc câu vậy.

- Còn có một việc rất kỳ quặc.

Thư ký nói:

- Ta hỏi thăm qua người trông coi tầng hầm ngầm, hắn tựa hồ xuất hiện một đoạn thời gian trí nhớ trống không.

- Cái gì!

Trần Lam kinh hãi, nhịn không được hô lên. Hắn dùng lực bắt lấy cánh tay thư ký, bởi vì vô cùng kích động nên dùng sức rất mạnh, thư ký không khỏi nhíu mày:

- Ngươi nói là nữ nhân kia có khả năng đã đi vào nơi bảo tồn thi thể hội trưởng sao?

- Có khả năng này.

Thư ký khẽ gật đầu nói:

- Bất quá ta đi xác nhận qua, thi thể của hội trưởng vẫn được bảo tồn hoàn hào, cũng không có dấu hiệu bị động qua, vậy nên ta mới rất kỳ quái vì sao nữ nhân này lại chui vào phòng bảo tồn thi thể của hội trưởng để nhìn qua một chút thôi chứ? Cái này nói không thông ah.

- Quả là thế, tất cả mọi chuyện đều là một cái bẫy.

Trần Lam cắn răng nói. Hắn thấy ánh mắt mê mang của thư ký, vô lực phất phất tay:

- Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta cần phải sửa sang lại mạch suy nghĩ một chút.

- Vậy được, ta đi ra ngoài trước.

Thư ký mặc dù có chút kỳ quái đối với phản ứng của Trần Lam, nhưng vẫn thuận theo rời khỏi văn phòng.

Bị lừa rồi, tất cả đều là cái bẫy của Minh Diệu. Trần Lam liên hệ tất cả mọi chuyện lại, tất cả đều đã rõ ràng. A Trạch có quan hệ thân mật với Minh Diệu, chuyện này Trần Lam sớm đã biết. Minh Diệu cố ý để nữ hài gọi là A Trạch kia đến tìm hắn, làm lộ ra chỗ ẩn thân của Minh Diệu, sau đó dẫn mình phát động tất cả mọi nhân thủ đi vây quét hắn. Cục cảnh sát gọi điện thoại tới báo cáo tin tức giả chính là cục cảnh sát của một nữ cảnh sát có quan hệ rất mật thiết với Minh Diệu, lợi dụng tin tức giả dẫn dụ thư ký rời đi, tạo nên lỗ hổng, sau đó có thể thừa dịp hiệp hội nhân thủ không đủ trông coi không nghiêm lẻn vào nơi bảo tồn thi thể hội trưởng, dò xét ra nguyên nhân chân thật trong cái chết của hội trưởng, muốn lật lại bản án cho Tần Khai.

Trần Lam càng ngày càng bất an, lúc ấy là chính hắn giết chết hội trưởng, sử dụng chính là tà thuật đã thất truyền từ lâu học được ở chỗ A Nhã. Tuy rằng tình huống lúc đó dùng phương pháp bình thường cũng có thể dễ dàng giết chết lão đầu kia, nhưng Trần Lam không muốn để hắn chết quá nhẹ nhõm cho nên liền sử dụng loại tà thuật khiến người chết trong thống khổ này, sau đó A Nhã cũng vì chuyện này mà đã oán trách hắn một phen.

Trần Lam không biết hiện giờ Minh Diệu đã biết bao nhiêu, đã nhận được tình báo nào, nắm giữ bao nhiêu chứng cớ, nhưng như thế lại càng khiến hắn bất an. Dùng loại tà thuật này để giết người, trong cơ thể trong một đoạn thời gian sẽ lưu lại dấu vết bị lửa cháy, tuy rằng theo thời gian trôi qua sẽ từ từ tiêu tán mất, nhưng ít nhất cũng phải mất nửa tháng. Trong kế hoạch của Trần Lam là khi người phụ trách của tất cả phân bộ đến thì vết lửa sẽ vừa vặn biến mất, tạo thành biểu hiện giả tương tự linh lực khô kiệt. Nếu vậy thì chỉ để lại vết thương ở mặt ngoài thi thể, nhìn qua thì giống như hội trưởng bị thương quá nặng khi đánh nhau với Tần Khai, hơn nữa linh lực khô kiệt mà chết đi, tất cả tội lỗi đều đổ hết lên đầu Tần Khai cả. Nhưng hiện giờ bị Minh Diệu làm như vậy, Trần Lam cảm thấy chuyện này bắt đầu trở nên không an toàn nữa, hắn cần phải làm gì đó.

Trần Lam từ trong một lỗ khảm trên giá sách bị mình quơ đổ lấy ra một khối thạch đầu nho nhỏ. Hắn nhắm mắt lại, dùng linh lực rót vào, thạch đầu liền tản ra ánh sáng, lập lòe vài cái rất có quy luật.

20 phút về sau, A Nhã xuyên qua vách tường văn phòng của Trần Lam, xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Xảy ra chuyện gì? Vội vã tìm ta thế?

A Nhã nhìn văn phòng một mảnh bừa bộn, cau mày nói:

- Ngươi lại tức giận vì chuyện gì a?

- Đã xảy ra chuyện, ta cần sự trợ giúp của ngươi.

Trần Lam vội vàng nói:

- Có phương pháp gì có thể tiêu trừ sạch dấu vết bị cháy trong cơ thể không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.