U Minh Trinh Thám

Chương 546: Trốn thoát (1)




Mà sau khi nghe được tiếng vang cực lớn kia, A Trạch và bà chủ mang kính râm cực lớn vẫn đứng trước sạp hàng liếc nhau một cái. Mà cùng lúc đó, một cô bé đáng yêu thoạt nhìn chỉ năm sáu tuổi không biết từ chỗ nào chui ra, đứng ở bên cạnh đám nhân viên nhân viên ngoại cần, dùng bàn tay nhỏ bé lôi kéo góc áo của tên nhân viên nhân viên ngoại cần kia.

Đang bị tiếng nổ cực lớn kia hấp dẫn, nhân viên nhân viên ngoại cần cảm thấy dưới người mình bị kéo kéo, cúi đầu xuống nhìn lại thì thấy một tiểu nữ hài như phấn điêu ngọc mài đang đứng bên cạnh, dùng đôi mắt to sáng long lanh nhìn mình. Một thân váy công chúa màu hồng phấn, trên đầu buộc hai búi tóc sừng dê, khả ái không nói nên lời.

Mặc dù nhân viên nhân viên ngoại cần này cũng không phải là người yêu thích trẻ con, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng như bị đâm một cái, xúc động vào nơi mềm yếu nhất trong lòng.

- Có chuyện gì sao? Tiểu muội muội?

Nhân viên nhân viên ngoại cần kia ngồi xổm người xuống, trên mặt mang theo dáng cười hòa ái hỏi.

- Thúc thúc? Xin hỏi một chút chuyện gì đang xảy ra thế?

Tiểu cô nương kia nhút nhát e lệ dùng thanh âm non nớt hỏi:

- Vì sao lại có nhiều người ở đó thế.

- Ah, bên kia ah....

Nhân viên ngoại cần kia vừa cười vừa nói:

- Là đang bắt người xấu đấy.

- Người xấu?

Cô bé kia nghiêng đầu một lúc:

- Là loại người xấu lừa gạt tiểu nữ hài đáng yêu sao?

- Cái này sao?

Nhân viên ngoại cần kia nghĩ một lát, cảm thấy muốn giải thích vấn đề này cho một nữ hài mới năm sáu tuổi thì quá mức phiền toái cho nên hắn liền qua loa gật đầu:

- Xem như thế đi.

- Như vậy thúc thúc ngươi cảm thấy ta đáng yêu không?

Tiểu nữ hài kia chớp chớp đôi mắt to, tiếp tục dùng thanh âm non nớt hỏi.

- Rất đáng yêu ah.

Tên kia cảm thấy tiểu cô nương này thật sự rất đáng yêu, nhịn không được dùng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ một cái.

- Tốt rồi, tự mình đi tìm mẹ đi, thúc thúc còn phải làm việc nữa.

- Ân, nói như vậy, thúc thúc ngươi có cảm thấy tên xấu xa kia sẽ lừa gạt ta không?

Tiểu nữ hài tựa hồ rất hiếu kỳ với vấn đề này, tiếp tục hỏi.

- Cái này...

Nhân viên ngoại cần kia ngẩng đầu lên nhìn. Nhiệm vụ của hắn vốn chính là trông chừng cô bé này không cho nàng làm ra trò gì, thẳng đến khi toàn bộ nhiệm vụ chấm dứt, cho nên tuy rằng tiểu cô nương trước mắt này rất đáng yêu, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, nhẫn nại đáp lại:

- Sẽ không đâu, tên xấu xa kia sẽ không gạt ngươi, yên tâm đi. Nghe lời, tự mình đi tìm mẹ đi được không nào?

- Thế nhưng vừa rồi ngươi còn nói ta rất đáng yêu mà.

Miệng tiểu nữ hài vểnh lên lên, tựa hồ rất bất mãn với giải thích này.

- Ngươi không phải nói người xấu sẽ lừa gạt tiểu nữ hài đáng yêu sao? Chẳng lẽ ta không đáng yêu?

- Ách.

Nhân viên ngoại cần kia cảm giác có chút đau đầu. Nhưng đối mặt với một tiểu nữ hài đáng yêu như vậy lại không thể đuổi nàng đi được, liền nhẫn nại nói:

- Ngươi rất đáng yêu.

- Vậy tên xấu xa kia vì sao lại không lừa gạt ta?

Tiểu nữ hài tiếp tục truy vấn nói, cái miệng nho nhỏ chu lên, tựa hồ có nước đảo quanh trong hốc mắt.

Đại Hãn, tiểu cô nương này rõ ràng có oán niệm vì không người nào lừa gạt mình, cái này khiến nhân viên ngoại cần này tương đối im lặng. Lập tức nước mắt của tiểu cô nương kia tựa hồ đã sắp chảy ra, nhân viên ngoại cần có chút luống cuống tay chân.

Phải biết rằng trong xã hội hiện giờ có hai loại người là không thể gây được, một loại là người già, một loại chính là tiểu hài tử, nếu dây vào, có lý cũng nói không rõ.

- Ah, ngươi rất đáng yêu, hắn sẽ lừa gạt ngươi, nhất định là thế.

Thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi nữ hài khó chơi này nên nhân viên ngoại cần đành phải dọc theo mạch suy nghĩ của tiểu nữ hài này nói:

- Nhanh đi tìm mẹ đi, bằng không thì người xấu sẽ đến lừa gạt ngươi đấy!

- Người xấu sắp tới rồi sao?

Tiểu nữ hài đột nhiên đổi thành bộ dáng hoảng sợ, nước mắt trực tiếp òa ra, thân thể run nhè nhẹ, tựa hồ rất là sợ hãi:

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, người xấu sẽ bán ta lên núi, có lẽ sẽ bán cho một lão già khọm khẹm để làm con dâu, có lẽ sẽ bị bán đi làm con dâu nuôi từ bé, ta không muốn.

Nói xong liền òa khóc, vừa khóc vừa ôm đùi của nhân viên ngoại cần kia, lớn tiếng nói:

- Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng bán ta lên núi a, ta không muốn làm con dâu cho một lão già khọm khẹm ah, ta muốn đi học.

- Này, uy, ngươi làm gì thế?

Nhân viên ngoại cần kia bị tiểu cô nương này nháo một hồi khiến chân tay luống cuống. Vốn còn cảm thấy tiểu cô nương này rất khả ái, nhưng không ngờ lại khó chơi đến thế.

- Đừng khóc ah, ta cũng chưa nói muốn bán ngươi mà, là tự ngươi nói thôi.

- Muốn ah, ta phải đi về tìm mẹ, ta không muốn bị bán vào trong khe suối làm con dâu nuôi từ bé.

Tiếng khóc của tiểu cô nương kia càng lúc càng lớn, hấp dẫn không ít người vây xem.

Ở đây vốn là khu vực phồn hoa, hơn nữa lúc trước người hiệp hội phong tỏa đường nhỏ khiến không ít người hiếu kỳ, ngừng chân vây xem, cho nên bên này bị tiểu nữ hài náo lên, quầy hàng vốn đã nhỏ liền bị vây chặt như nêm cối.

- Này này, xin ngươi đừng có ồn ào được không?

Nhân viên ngoại cần hiện giờ đầu đầy đổ mồ hôi, hắn bắt đầu có dự cảm tương đối bất hảo. Tiểu cô nương này không biết là con cái nhà ai, đột nhiên lại ôm lấy bắp đùi của hắn khóc lên còn chưa xong, còn nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy nữa, thật sự là có khổ nói không nên lời.

- Xin ngươi, ngươi cũng thấy đấy, giúp ta giải thích chút đi!

- Ân?

Hắn vốn định để bà chủ sạp hàng đi ra nói câu công đạo, nhưng lại phát hiện đã không thấy đâu nữa, toàn bộ quầy hàng chỉ còn lại có hắn và tiểu cô nương này đứng ở đó.

Hắn vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không hề tìm thấy tung tích của nữ chủ quán kia nữa.

- Thả ta ra đi.

Bộ trưởng bảo hắn phải canh giữ không để người lẻn đi, lần này nhân viên ngoại cần này sốt ruột không nhịn được nữa. Phải biết rằng Trần Lam nổi danh là người lòng dạ hẹp hòi, chuyện này nếu bị hắn biết thì sau này ở trong hiệp hội cũng đừng mong có một ngày tốt lành. Nếu thừa dịp nhiệm vụ còn chưa kết thúc tìm người về lại thì nói không chừng còn có thể bổ cứu một chút. Nghĩ tới đây, nhân viên ngoại cần kia không khỏi có chút vội vàng, mà tiểu cô nương kia vẫn ôm lấy đùi hắn khóc lóc, vì để thoát khỏi nên hắn kéo tiểu cô nương kia ra khỏi đùi mình.

- Oa, không nên ah, không nên đánh ta ah!

Thật không ngờ là động tác cũng không lớn lắm nhưng tiểu cô nương kia lại rất khoa trương ngã ngửa xuống đất, khóc càng to thêm

- Cầu xin ngươi, chỉ cần không đánh ta, bán ta đến chỗ nào cũng được a!

- Này, ta nói ngươi đã lớn như vậy, sao còn đánh trẻ con chứ?

Có lẽ tiếng khóc của tiểu nữ hài thật sự quá mức thê thảm, hơn nữa bộ dáng lại khả ái khiến người yêu mến nên một phụ nữ trung niên vây xem rốt cục nhịn không được đứng ra nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.