U Minh Trinh Thám

Chương 53: Linh lực đã mất lại được




Bệnh viện đối với Minh Diệu mà nói là một địa phương có tình cảm rất phức tạp, nơi này vào ban ngày là thiên đường nhưng vào ban đêm lại là địa ngục đối với hắn.

Đúng vậy, tiểu hộ sĩ nơi này đúng là vô cùng xinh đẹp, nhưng khi đến buổi tối, những du hồn du đãng khắp nơi trong bệnh viện khiến toàn thân Minh Diệu đều bứt rứt khó chịu. Vì thế Minh Diệu thừa dịp bác sĩ cùng y tác không chú ý tới hắn, lặng lẽ chạy ra khỏi bệnh viện.

Từ bệnh viện vừa trốn ra chuyện đầu tiên hắn làm chính là vội vội vàng vàng chạy tới chỗ ở của Lê bàn tử.

- Hôm nay có chuyện đứng đắn tìm anh, đừng làm rộn!

Minh Diệu vừa vào cửa liền nhìn Lê bàn tử phất phất tay, đặt mông ngồi xuống ghế.

- Nga? Anh còn có chuyện gì đứng đắn sao? Thật hiếm có, có phải đụng trúng thứ gì thần quái muốn tôi hỗ trợ à?

Lê bàn tử ngồi trên xe lăn liếc mắt nhìn Minh Diệu:

- Đừng nói tôi khi dễ anh, năm đó linh lực của anh cao hơn tôi anh không ngừng khi dễ tôi, tìm tôi hỗ trợ tiền thù lao rất đắt đó.

- Chính là chuyện này đây!

Minh Diệu vươn ra một bàn tay, một chút ánh sáng nhạt lơ lửng trên lòng bàn tay hắn, mặc dù yếu ớt nhưng thật sự tồn tại.

- Anh thấy thế nào đây?

- Không thể nào, chuyện này vốn không thể nào!

Lê bàn tử cảm thấy nếu có người nói cho hắn biết mỹ nữ trên thế giới hô hào gào khóc đòi gả cho hắn còn đáng tin hơn chuyện hắn nhìn thấy trước mắt:

- Làm sao vậy, làm sao anh có thể sử dụng được linh lực rồi?

- Thật ra thì tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc, khi không có linh lực thì luôn hoài niệm năm xưa còn có linh lực, bây giờ đột nhiên khôi phục lại làm cho tôi có chút không biết nên làm sao đây!

Minh Diệu thở dài một hơi, khép lại bàn tay, chút ánh sáng nhạt trong nháy mắt liền biến mất không thấy.

- Nhưng tôi tận mắt nhìn thấy lão gia tử nhà anh thi hành gia pháp, phá vỡ phách kết của anh, anh căn bản không thể nào đem linh lực tụ tập lại cùng một chỗ đâu!

Lê bàn tử chộp lấy tay Minh Diệu, giống như đang nhìn quái vật thật cẩn thận nhìn vào trong lòng bàn tay của hắn.

- Cho nên tôi mới tới hỏi anh, xem anh có cao kiến gì hay không!

Minh Diệu rút tay về, tay của Lê bàn tử thật không biết có thời gian bao lâu cũng chưa chịu tẩy rửa qua, Minh Diệu cũng không muốn bị lây nhiễm bệnh khuẩn nào đó.

- Bắt đầu từ lúc nào vậy?

Ánh mắt Lê bàn tử nhìn Minh Diệu giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.

Minh Diệu đem quá trình cùng Ada đuổi bắt Chuck kể lại cho Lê bàn tử nghe đại khái:

- Lúc tôi tỉnh lại thì cảm giác sau lưng rất đau, nhưng lại có loại cảm giác như có thứ gì vừa buông lỏng ra, tiếp theo tôi liền cảm giác được mình đã có thể tụ tập được chút ít linh lực rồi!

- Chẳng lẽ…Lão gia tử nhà anh còn lưu một tay? Nhưng không thể nào đâu, phách kết của anh đã tan vỡ, tràng diện linh khí tứ tán lúc ấy có rất nhiều người cũng nhìn thấy được, không thể nào là giả vờ đâu!

Lê bàn tử hoàn toàn không hiểu nổi.

- Anh nói có phải do máu của tôi…

- Không biết!

Không đợi Minh Diệu nói xong Lê bàn tử liền cắt đứt lời của hắn:

- Không thể nào! Đã qua nhiều năm như vậy hiện tại mới bắt đầu thức tỉnh, hơn nữa uế máu mặc dù lợi hại, nhưng còn chưa thể đạt tới trình độ ngay cả phách kết bị đánh nát cũng có thể chữa trị lành lại.

- Sự kiện này chỉ đành quy công vào kỳ tích mà thôi!

Minh Diệu không nghĩ tới cả Lê bàn tử cũng không có đầu mối.

- Tôi có suy đoán, bất quá chỉ là suy đoán mà thôi đó!

Lê bàn tử nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn:

- Đây chỉ do tôi đoán, cho nên anh đừng xem là thật, cũng đừng quá cao hứng.

- Bớt nói nhảm, nói nhanh đi!

Minh Diệu thật bất mãn với vẻ thừa nước đục thả câu của Lê bàn tử.

- Muốn biết sao?

Lê bàn tử mở một con mắt nhìn Minh Diệu:

- Van xin tôi đi!

- Không nói thì thôi, không nói khỏi nói!

Minh Diệu đứng dậy hướng ngoài cửa đi tới.

- Nói, nói…Anh ngồi xuống trước đã.

Lê bàn tử ngăn trở Minh Diệu rời đi:

- Theo tôi đoán, năm đó lão gia tử cũng không đánh nát phách kết của anh, chẳng qua chỉ đem toàn bộ linh lực tán tràn ra ngoài, sau đó phong ấn lại phách kết, làm cho phách kết không cách nào tiếp tục tụ tập linh khí. Như vậy có thể nói thông tất cả những vấn đề này.

- Không thể nào đâu, lão gia tử làm việc luôn theo khuôn phép cũ, không thể nào mềm lòng, cho dù tôi là con của ông ấy cũng vậy thôi.

Minh Diệu chẳng thèm ngó tới lời giải thích của Lê bàn tử.

- Chuyện này cũng thật khó nói lắm.

Lê bàn tử mang theo vẻ thâm ý nhìn Minh Diệu:

- Đem linh khí trong cơ thể anh ép tán là làm cho chúng tôi nhìn thấy, vì chính sự an toàn của anh, hơn nữa thủ pháp đánh vỡ phách kết là thủ pháp độc môn của gia tộc anh, người kiểm nghiệm lại là nhị thúc của anh, đây hết thảy đều có thể xảy ra. Bởi vì anh bị trúng tên, vừa lúc đánh vỡ phong ấn của phách kết, như vậy hết thảy đều có thể giải thích.

- Uy, anh không phải muốn tìm thêm mấy mũi tên bắn tôi thêm vài mũi để chứng minh suy đoán của anh đi?

Minh Diệu nhìn ánh mắt của Lê bàn tử đang đánh giá hắn có chút không đúng lắm.

- Anh không cảm thấy đây là một lời đề nghị rất tốt sao?

Lê bàn tử không ngừng đánh giá toàn thân Minh Diệu, còn làm ra động tác như muốn bắn tên.

- Miễn!

Minh Diệu che lại bộ vị trọng yếu không ngừng lắc đầu:

- Địa phương của phách kết là những chỗ yếu hại, vạn nhất anh thất thủ hoặc anh đoán sai, cái mạng nhỏ của tôi xem như khai báo tại nơi này rồi.

- Anh không muốn khôi phục lại lực lượng trước kia sao?

Lê bàn tử rất giật mình với phản ứng của Minh Diệu.

- Không cần!

Minh Diệu lắc đầu:

- Thật ra thì tôi đã nghĩ thông suốt rồi, có linh lực hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là tôi còn sống, có đúng không? Làm một người bình thường mà sống so với làm một “năng lực giả” mà sống vẫn dễ dàng hơn.

- Nhưng những chuyện này anh cũng không thể trốn tránh được, bây giờ không phải anh đã hồi phục lại chút linh lực rồi đó sao?

Lê bàn tử nhìn Minh Diệu lắc đầu:

- Đây chính là số mạng của anh!

- Một chút linh lực như vậy, sợ rằng ngay cả chú pháp cũng không cách nào phát ra được.

Minh Diệu không sao cả nhún nhún vai:

- Lại nói tôi đã bị đuổi ra cửa, còn bị cấm tu luyện thuật pháp gia truyền rồi.

- Đúng rồi, quyển sách lần trước anh có xem qua không?

Lê bàn tử đột nhiên nhớ được trước đó không lâu không biết là người nào đem một quyển Ngũ Hành thuật sách gởi qua đường bưu điện cho Minh Diệu, Minh Diệu từng cầm quyển sách này đem tới cho Lê bàn tử xem qua, trận pháp phía trên cùng thuật pháp nhìn qua như rất bình thường, giống như loại sách trụ cột cho người mới nhập môn tu luyện, nhưng Lê bàn tử cảm giác quyển sách kia có chút kỳ quái nói không nên lời, có nhiều thứ chỉ có vẻ như bề ngoài, nhưng lại có vẻ kỳ quặc nói không nên lời.

- Có xem qua một chút.

Minh Diệu gật đầu:

- Lúc ấy cảm giác dù sao đã không còn linh lực, cũng không nghiên cứu qua cẩn thận, bây giờ anh nói lại làm cho tôi nghĩ tới, bây giờ tôi trở về nói không chừng có thể nghiên cứu lại một chút.

Lê bàn tử nhìn Minh Diệu, đột nhiên cười lên ha ha, cười đến nỗi làm Minh Diệu có chút không giải thích được.

- Cười cái gì? Có gì buồn cười?

Minh Diệu cau mày hỏi.

- Anh nói anh đã thấy thông suốt, chết cười tôi rồi!

Lê bàn tử ngưng cười, nói:

- Thật ra anh vẫn không nhìn được thông suốt đâu, anh chỉ bất quá đang muốn tự mình lừa gạt mình mà thôi.

- Có lẽ đi.

Minh Diệu đứng dậy rời khỏi căn phòng cũ rách của Lê bàn tử.

Trên lưng vẫn có chút mơ hồ làm đau, nhưng thỉnh thoảng lại làm cho hắn cảm giác được có một cỗ mát mẻ từ vết thương truyền đến, mặc dù yếu ớt, nhưng cảm giác kia tồn tại vô cùng xác thực. Minh Diệu nhìn vào bàn tay của mình một chút, từ trong lòng bàn tay tản mát ra một tia linh khí.

- Còn chưa thông suốt, có lẽ là vậy đi!

Ngồi xe taxi trở về chỗ ở, Minh Diệu cảm giác hơi mệt một chút, có thể do nguyên nhân bị thương, Minh Diệu rất muốn ngã xuống giường ngủ một giấc.

- Tôi đã về đây!

Minh Diệu đẩy cửa ra, đem áo khoác ngoài tiện tay ném lên giá áo ngay cửa phòng khách.

- Hừ, chú trở về vừa lúc, nợ phong lưu mà chú chọc được đã tìm tới cửa.

Diệp Tiểu Manh quyệt mồm, nói xong liền nổi giận đùng đùng quay trở về gian phòng của mình, làm Minh Diệu hoàn toàn không giải thích được.

- Uy, cô nói cái gì, cái gì nợ phong lưu chứ!

Minh Diệu gãi gãi đầu:

- Đại di mụ của cô nàng này lại tới kỳ rồi sao, kỳ quái như thế.

Đi vào phòng khách, Minh Diệu cảm giác đầu mình có chút muốn ngất, Ada đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, cười cười nhìn Minh Diệu, ánh mắt kia tựa hồ như muốn nói – Anh là người biến thái.

- Ân…làm sao cô biết tôi đang ở chỗ này?

Minh Diệu có chút sợ đối mặt cô gái này.

- Muốn tìm được anh rất đơn giản, đây là chỗ tốt của phía chính phủ thôi!

Ada đứng dậy:

- Tại sao lại chạy ra khỏi bệnh viện, dù sao tiền thuốc thang là Ủy ban chi trả.

- Chỗ kia tôi ở không quen.

Minh Diệu hàm hồ nghĩ lừa dối vượt qua kiểm tra.

- Thật ra lần này tôi tới là nói lời từ biệt.

Ada cúi đầu.

- Phải về rồi sao?

Trong lòng Minh Diệu vô cùng cao hứng, trên mặt lại không dám biểu lộ ra:

- Tôi sẽ tưởng niệm cô.

- Phải không?

Ada dùng ánh mắt không tin nhìn Minh Diệu:

- Anh sẽ nhớ tôi chứ?

- Ân…hẳn là có.

Minh Diệu thấy sắc mặt Ada không đúng vội vàng đổi lời nói:

- Có…nhất định có…tôi sẽ ngày ngày nghĩ tới cô.

- Vậy cũng tốt.

Ada đối với câu trả lời của Minh Diệu tỏ vẻ hài lòng:

- Nhưng có lẽ chúng ta không còn cơ hội gặp mặt rồi.

Vẻ mặt Ada trở nên có chút cô đơn.

- Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại sau!

Trong lòng Minh Diệu đang trộm kêu to vạn tuế.

- Trước khi đi có thể cho tôi nhìn nhẫn ngọc một chút được không?

Ada vẫn nhớ chiếc nhẫn ngọc xinh đẹp mãi không quên.

- Chuyện này…Tôi không mang theo trên người, bởi vì Tiểu Ngọc là quỷ hồn, cho nên tôi để nàng ở lại chỗ một người bạn nuôi quỷ.

Minh Diệu nói dối, nghĩ thầm nhanh chóng đuổi cô gái này rời đi cho xong.

- Tôi bị thương, hơi mệt chút…

- Được rồi, anh nghỉ ngơi đi.

Ada cầm túi xách trên sô pha:

- Tôi đi nha!

- Nga, tôi đưa cô!

Minh Diệu thở phào nhẹ nhõm.

- Không cần.

Ada đi qua cạnh Minh Diệu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt hắn một cái, Minh Diệu cảm giác có chút không biết làm sao.

- Chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Ada nhẹ nhàng nói một câu bên tai Minh Diệu, rời khỏi nhà hắn.

- Uy, Tiểu Manh, tôi đói bụng, có đồ ăn gì không vậy?

Rốt cục thoát khỏi cô gái đáng sợ kia dây dưa, Minh Diệu cảm giác mình có chút đói bụng.

- Hừ, đi ăn hồ ly tinh kia của chú đi, đừng đến phiền tôi.

Thanh âm mang theo oán khí của Diệp Tiểu Manh từ trong phòng truyền tới.

- Tiểu quỷ này, tính tình càng lúc càng lớn rồi.

Minh Diệu bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đi nấu mì ăn liền.

Mấy tháng trôi qua, vết thương trên người Minh Diệu đã lành lại, bởi do nguyên nhân của sự kiện lần trước, Minh Diệu đã có thể tu tập được linh khí, mặc dù không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng có thể sử dụng được một chút năng lực. Minh Diệu bắt đầu nghiên cứu quyển Ngũ Hành thuật sách kỳ quái kia, luyện tập chú thuật một chút.

- Quả nhiên Lê bàn tử nói không sai, mình còn chưa nghĩ thông suốt a!

Minh Diệu thở dài một hơi.

- Linh linh linh…

Điện thoại di động vang lên, Minh Diệu cầm lên vừa xem, là một dãy số chưa từng nhìn thấy.

- Alo, ai đó?

Minh Diệu nghĩ chắc có khách tới cửa.

- Hì hì, nghĩ tới tôi không?

Thanh âm Ada từ bên trong truyền tới.

- A…nghĩ, ngày ngày cũng nghĩ!

Minh Diệu đột nhiên có loại dự cảm xấu.

- Vậy tôi nói cho anh biết một tin tức tốt!

Cách ống nghe cũng cảm giác được vẻ hưng phấn của Ada.

- Tôi đã được Ủy ban bổ nhiệm tới thành phố của anh thành lập trạm liên lạc rồi, sau này tôi sẽ thường trú ở đó.

- Vậy sao, chúc mừng chúc mừng! Gặp lại sau.

Minh Diệu cúp điện thoại thật nhanh.

- Tiểu Manh, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời Trung Quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.