U Minh Trinh Thám

Chương 528: Sát thủ bị mục tiêu giết chết (1)




Niếp Chính nhận được mệnh lệnh, đi tới dưới lầu chờ đợi mục tiêu xuất hiện, lại phát hiện ra người phụ nữ mang thai trên người tản phát yêu khí. Yêu quái trà trộn vào trong con người? Mặc dù là một sát thủ, Niếp Chính không nên xen vào việc của người khác, thế nhưng rất rõ ràng, yêu quái này tựa hồ có cùng mục tiêu với mình. Có đối thủ cạnh tranh, điều này làm cho Niếp Chính rất không sảng khoái. Mặc dù nếu đối phương giết chết mục tiêu, như vậy nhiệm vụ của mình coi như hoàn thành, thế nhưng hắn lại không được hưởng thụ thanh âm các đầu khớp xương đứt đoạn. Nếu ngươi dám tranh đoạt với ta, như vậy ta sẽ giết chết luôn cả ngươi, yêu quái ghê tởm. Thỉnh thoảng hắn lại đưa nhãn thần truyền tin về phía Phong Tượng, hắn xác định đối phương nhất định sẽ hiểu.

Mặc dù cầm tờ báo trong tay, thế nhưng lực chú ý của hắn lại hoàn toàn không đặt trên tờ báo, mà không ngừng đảo qua ba nơi là cầu thang của ngôi nhà mục tiêu, nữ yêu quái đang muốn cướp đoạt nhiệm vụ với mình và bức ảnh của mục tiêu giấu trên chính giữa tờ báo.

Trên bức ảnh là một cô gái trẻ tuổi đáng yêu, có nụ cười ngọt ngào. Nhưng nụ cười nhìn rất ngây thơ đó lại hoàn toàn không có tác dụng đối với Niếp Chính. Hắn từng nhìn thấy rất nhiều yêu quái có thể hóa trang thành dáng vẻ xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, thậm chí là khiến người ta vừa nhìn đã sản sinh cảm giác che chở cường liệt, nhưng bọn chúng vẫn là yêu quái, là mục tiêu mà thôi. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ vì dung mạo của mục tiêu mà sản sinh ra ý nghĩ kỳ quái gì đối với đối phương. Tiếp cận, đâm xuyên một dao, dùng linh lực phá hủy tất cả mọi thứ trong cơ thể bọn chúng, sau đó rời khỏi, đó chính là công việc của hắn, những thứ khác đều không cần suy nghĩ. Hắn chỉ cần yên lặng chờ đợi mục tiêu xuất hiện.

Nhưng hắn rất không hài lòng đối với nhân viên hậu cần vì đã cung cấp tình báo sai lầm. Không phải nói mục tiêu sẽ ở nhà lúc này sao? Tại sao mình không nhìn thấy? Để phòng ngừa có những người khác đến thăm mục tiêu, hơn nữa dưới lầu còn có nữ yêu quái muốn tranh cướp nhiệm vụ với mình, hắn đã không lựa chọn ẩn nấp trong nhà mục tiêu, mà ở trong hoa viên của tiểu khu chờ đợi. Ở đây vừa có thể quan sát con đường mục tiêu về nhà, lại có thể đồng thời giám sát được nữ yêu quái kia.

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ trong nhà đi ra, nàng tựa hồ đang đợi ai đó, đứng ở chỗ cầu thang, liên tục nhìn xung quanh.

- Chết tiệt, cô ta trở lại lúc nào?

Niếp Chính nhỏ tiếng chửi một câu. Để xác nhận, hắn lại cẩn thận nhìn cô gái và bức ảnh trên tay. Không sai, chính là cô gái này. Tướng mạo vóc người hoàn toàn tương đồng, ngay cả kiểu tóc cũng như nhau, tuyệt đối không sai. Hắn nhìn xung quanh. Trong tiểu khu không nhiều người lắm, thế nhưng cô gái này đứng ở chỗ tương đối dễ nhìn. Mặc dù hiện tại mình đi tới, cũng có thể dễ dàng giết chết nàng, thế nhưng khó tránh khỏi bị người khác phát hiện. Điều hắn truy cầu là ám sát hoàn mỹ, hắn đang đợi một cơ hội, đợi cô gái di động đến một chỗ không có ai phát hiện, sau đó trong bóng tối cầm dao đâm vào cơ thể nàng.

Nhìn thấy Phong Tượng đi qua người mình, lộ ra dáng vẻ tươi cười. Trong ánh mắt Niếp Chính hiện lên vẻ tức giận. Hắn có chút phẫn nộ. Lẽ nào người này muốn tiến hành ám sát trước mặt nhiều người như vậy? Vậy còn gọi là ám sát sao? Nếu vậy quả thực quá vũ nhục chức nghiệp sát thủ. Hắn vốn tưởng rằng nữ yêu quái hóa trang thành phụ nữ mang thai này cũng có chút suy nghĩ tương đồng đối với ám sát giống hắn, nhưng không ngờ đối phương tựa hồ lựa chọn bạo lực chứ không phải là hoàn mỹ. Bất đắc dĩ, hắn cũng phải đứng dậy, đi theo Phong Tượng về phía cô gái đang đứng dưới lầu nhìn xung quanh.

- Tiểu muội muội, ta có một việc muốn hỏi ngươi.

Trên khuôn mặt Phong Tượng lộ ra nụ cười hòa ái:

- Cô gái, nhà số bốn ở đâu vậy?

- Nhà số bốn sao?

Thiếu nữ có vẻ mặt ngây thơ nhu thuận trả lời.

- Đi xuyên qua con đường này là đến, đây là đường gần nhất.

- Ở đây sao?

Phong Tượng nhìn con đường mà thiếu nữ chỉ, đó cũng không phải con đường lớn, mà là một đường nối giữa hai tòa nhà mà thôi. Trên mặt đất loang lổ cỏ dại, tựa hồ có rất ít người qua lại. Nàng thầm vui mừng, đây thật sự là nơi dễ ra tay.

- Cần ta dẫn ngươi qua không?

Thiếu nữ nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ giống như thiên sứ.

- Chị đang có thai, xem ra rất không tiện.

- Vậy thì phải đa tạ cô rồi.

Lần này nụ cười của Phong Tượng rất thật lòng. Không ai chú ý tới con đường nhỏ này, chỉ cần rót nọc độc vào trong thân thể cô gái này, để nàng mất đi năng lực hành động, sau đó dùng đạo cụ mà nam nhân hèn mọn đưa cho ta mở cánh cửa phát quang, như vậy có thể thần không biết quỷ không hay mang cô gái này đi. Về phần đồng hành phía sau, cứ để hắn ở lại hối hận vì quá chậm chân.

- Đến đây đi, ta đỡ chị.

Cô gái vươn tay, nhiệt tâm đỡ cánh tay Phong Tượng, chậm rãi đi về hướng con đường nhỏ nối giữa hai tòa nhà.

- Cẩn thận một chút.

Cô gái hảo tâm nhắc nhở.

A, thực sự là đứa trẻ tốt, không chỉ biết quan tâm người khác, lại có thể rất phối hợp với mình, đi đến một chỗ vắng vẻ thuận tiện cho mình xuất thủ. Phong Tượng thầm nghĩ.

Mục tiêu tốt như vậy, sợ rằng trong cuộc đời sát thủ sau này cũng không thể gặp được, nếu nhiệm vụ lần này không phải bắt cóc mà là ám sát thì còn hoàn mỹ thế nào.

- Đến rồi.

Lời nói của cô gái cắt đứt suy nghĩ trong đầu Phong Tượng.

- Đến rồi? Ở đây sao?

Phong Tượng ngẩng đầu nhìn. Nơi này là chính giữa con đường, tòa nhà hai bên hoàn toàn ngăn cách tầm nhìn của mọi người. Ở đây quả thực chính là địa điểm hạ thủ không gì tốt hơn, trong đầu Phong Tượng thậm chí còn có suy nghĩ cô gái này cố ý đưa mình đến đây. Cô gái này cố ý sao? Không giống. Phong Tượng cẩn thận dùng đầu lưỡi cảm nhận mùi vị của cô gái này, bình thản và hồn nhiên, nụ cười kia cũng không giống như đang giả bộ. Nàng có chút nghi hoặc.

- Đúng vậy, ở đây.

Cô gái vẫn nở nụ cười hồn nhiên giống như thiên sứ.

- Ở đây chính là nơi ngươi muốn tới.

- Nơi ta muốn tới sao?

Phong Tượng còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được một trận đau nhức. Nàng chậm rãi cúi đầu, thấy bàn tay trắng trẻo của cô gái, đã xuyên qua túi bông nàng quấn trên bụng để ngụy trang, đâm vào bụng nàng, chặt đứt xương cột sống chỗ tam thốn của nàng.

Phong Tượng tràn ngập kinh ngạc và khiếp sợ, không phải vì mình bị đánh lén, mà là kinh ngạc trước thủ pháp tàn nhẫn mà chuẩn xác của cô gái này. Nàng nhìn khuôn mặt vô cùng ngây thơ kia, không thể nào hiểu nổi. Có lẽ chính vì bị khuôn mặt ngây thơ này lừa gạt, nàng mới bị đánh lén thành công. Thế nhưng cho dù là người có linh năng vô cùng phong phú, cũng không thể sử dụng thủ pháp chuẩn xác, tìm được tam thốn của mình như vậy.

Phải biết rằng hiện tại nàng không phải ở hình thái rắn, mà là dùng phương pháp đặc biệt huyễn hóa thành hình người, hình thể đã hoàn toàn thay đổi. Điều càng làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc hơn là, cô gái này tựa hồ cũng không dự định trực tiếp giết chết nàng, mà là dùng hai ngón tay nắm lấy chỗ tam thốn của nàng, để nàng không thể nhúc nhích. Phải biết rằng xà tam thốn, là bộ phận yếu đuối nhất trên thân rắn. Chỉ cần xà tam thốn bị nắm, như vậy xương cột sống ở giữa dùng để câu thông trung khu thần kinh và các bộ phận khác của thân thể đã bị phá hư, trở nên không thể nhúc nhích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.