U Minh Trinh Thám

Chương 517: Cạm bẫy




- Không thử làm sao biết?

Diệp Trọng đã lộ ra nguyên hình, bộ tây phục xa hoa đã bị trướng vỡ căng xé, cả người che kín lông mao màu bạc. Hai lỗ tai hắn dựng thẳng, móng vuốt bén nhọn, răng nanh sắc bén, cùng đuôi hồ ly chẳng khác gì roi thép, chiến ý tản ra tận trời:

- Có một số việc phải làm thì mới biết được đáp án!

Hắn thả người nhảy lên, móng vuốt lóe ra hàn quang hướng đỉnh đầu ông chủ chộp tới.

- Vì sao phải phản bội ta?

Cánh tay nhẹ nhàng vung lên, cánh tay ông chủ nhìn qua nhỏ hơn cánh tay của Diệp Trọng rất nhiều lại thật dễ dàng ngăn chặn công kích của Diệp Trọng:

- Ta là cha vợ của ngươi, là ông ngoại của Mị, cha của vợ ngươi, thân nhân của ngươi. Ngươi lại có thể phản bội thân nhân của ngươi, vì cái gì?

- Vì thân nhân của ta!

Diệp Trọng xoay người, đuôi hồ ly phát ra thanh âm như xé rách không khí, hung hăng hướng ông chủ quất tới:

- Ta biết ngươi đã biết sự tồn tại của Tiểu Manh, ta cũng không tin ngươi có thể bình tĩnh thừa nhận cho phép con bé tiếp tục sống sót!

Đuôi hồ ly đủ làm dập nát nham thạch lại bị bàn tay của ông chủ thoải mái ngăn trở, Diệp Trọng vẫn không hề ngừng nghỉ, lại vung một móng vuốt ra ngoài:

- Vì muốn cho con gái của ta được tiếp tục sống sót, ta không thể không làm như vậy!

- Như vậy Thiển Tuyết thì sao? Mị thì sao? Hai đứa nó không phải là người thân của ngươi sao?

Nắm lấy cái đuôi của Diệp Trọng, chợt vung mạnh như không dùng chút sức lực nào, Diệp Trọng liền mất đi cân bằng, bị ông chủ ném văng ra ngoài, đánh mạch vào tảng đá bên vách núi. Ông chủ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, mở miệng nói:

- Vì một dã chủng cùng nhân loại sinh ra, lại đi phản bội người thân của mình, đáng giá sao?

- Không thể nói là phản bội hay không phản bội, đây chẳng qua là suy nghĩ của ngươi mà thôi!

Diệp Trọng xoay người nhảy lên khỏi mặt đất, tuy rằng vừa rồi va chạm khiến nham thạch sau lưng hắn bị đánh dập nát, nhưng hắn cũng không bị bao nhiêu thương tổn. So sánh với những Yêu tộc khác, Hồ yêu bộ tộc có được thân thể cường tráng cùng động tác linh mẫn, đây là ưu thế của bọn họ.

- Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho người bọn họ!

- Ta xem đầu óc ngươi bị rót phân vào rồi!

Thân ảnh ông chủ đột nhiên biến mất trong tầm mắt của Diệp Trọng, tiếp theo đã xuất hiện ngay trước mặt của hắn. Giống như bị một thanh đại chùy vô hình đánh trúng ngực, Diệp Trọng vừa mới đứng dậy liền bị một cỗ lực lượng thật lớn đánh bay ra ngoài.

- Vì tốt cho hai đứa nó? Ta làm tất cả chuyện này cũng là vì muốn tốt cho hai đứa nó. Ta muốn Thiển Tuyết có thể sống lại, để cho Mị có được mẫu thân yêu thương, đây mới thật sự là tốt cho hai mẹ con nó!

- Vậy sao? Đây chỉ sợ là do một mình ngươi tình nguyện nghĩ vậy đi?

Lau vết máu nơi khóe miệng, Diệp Trọng đứng dậy trong đống đá vụn:

- Để cho Thiển Tuyết sống lại? Ngươi có hỏi qua ý nguyện của Thiển Tuyết không? Vì muốn phục sinh cho nàng, ngươi lại muốn cho Thiển Tuyết tiếp tục chịu đựng sự tra tấn thể xác!

Diệp Trọng nắm lấy một hòn đá thật lớn hướng chỗ ông chủ ném tới, mà chính hắn cũng vọt theo sau hòn đá kia:

- Người làm cho Mị từ thời thơ ấu đã phải sống trong cảnh lo lắng đề phòng, cuộc sống mà hai tay dính đầy máu tươi, ngươi còn nói là vì tốt cho con bé?

Nhìn thấy hòn đá bay tới, ông chủ cũng không hề tránh né, hòn đá kia bay tới cách mặt hắn chừng một thước, liền giống như bị thứ gì đập vào, thay đổi quỹ tích phi hành. Mà theo sau Diệp Trọng cũng thừa dịp ông chủ bị hòn đá ngăn trở tầm mắt liền nhảy lên, từ không trung dùng móng vuốt sắc bén hướng đỉnh đầu ông chủ chộp tới.

- Quyết định của ta mới là chính xác, các ngươi chỉ cần dựa theo lời nói của ta mà làm thì tốt hơn, không cần tự hỏi, không cần suy tư nhiều vấn đề như vậy!

Ông chủ giơ lên một tay, chặt chẽ nắm lấy móng vuốt của Diệp Trọng. Một nét hồng quang hiện lên trên người hắn, ngay khi móng vuốt của Diệp Trọng bị bắt lấy, một ngọn lửa liền thiêu đốt lên, rất nhanh đã lan tràn khắp toàn thân Diệp Trọng.

- Phải đó, ngươi luôn luôn là hình dạng này, cao cao tại thượng, đem mọi người đùa bỡn bên trong lòng bàn tay.

Một cỗ linh lực dao động sau lưng ông chủ truyền tới, hắn vội vàng buông tay Diệp Trọng hướng bên cạnh tránh né. Ngay khi hai chân hắn vừa cách khỏi mặt đất, một viên quang cầu thật lớn liền giã ngay chỗ hắn vừa đứng, đem mặt đất tạc nổ một hố sâu. Hắn quay đầu nhìn lại, trong tay Tần Khai cầm một xấp phù chú đứng ngay sau lưng hắn, biểu tình trên mặt vô cùng lãnh khốc:

- Vì muốn ngồi yên trên vị trí của mình, không tiếc hết thảy thủ đoạn đánh ngã những người có thể uy hiếp tới vị trí của ngươi. Ngươi ngồi trên vị trí kia nhiều năm như vậy, đã có ba phó hội trưởng bị chết mà không có lý do. Ngay cả cha của Trần Lam là Trần Tùng Lâm cũng vậy, ta nói đúng chứ? Hội trưởng đại nhân của ta?

- Tần Khai!

Nhìn thấy Tần Khai xuất hiện, ông chủ, hoặc là nói chính là hội trưởng hiệp hội thần quái, trong ánh mắt hắn đã tràn ngập sát khí:

- Nguyên lai ngươi đã sớm biết!

- Chẳng lẽ ta nên ngu ngốc tới mức sẽ rơi xuống kết cục giống như Trần Tùng Lâm sao?

Tần Khai mở miệng nói:

- Một phó hội trưởng thần quái hiệp hội bị một đứa con của người nuôi quỷ lạc phách giết chết? Loại chuyện này cho dù là dùng mông suy nghĩ cũng cảm thấy được là chuyện không thể tưởng tượng nổi đi?

- Đó là bởi vì hắn quá tham lam, luôn luôn ngấp nghé chỗ ngồi của ta, cho nên ta phải dùng một phương pháp mất mặt để cho hắn phải chết!

Hội trưởng nói:

- Nhưng vì bồi thường hắn, ta đã nuôi lớn con hắn, cũng đưa cho Trần Lam đầy đủ chức vị mà hắn không đáng có!

Hiện tại nhìn lão nhân này đã không còn vẻ hiền lành cùng bình thản mà Minh Diệu nhìn thấy hắn lúc ấy, hiện tại hắn đã tràn ngập vẻ oán hận cùng sát khí, khác hẳn một trời một vực với hình tượng hàng ngày.

- Đem loại chuyện này còn cho rằng ban ân cho người khác, lòng của ngươi so với Quỷ Yêu tàn ác nhất còn muốn ác độc!

Diệp Trọng chậm rãi đi tới, cùng Tần Khai phân ra đứng hai bên hội trưởng, bao vây hắn. Bộ lông màu bạc có chút dấu vết cháy khét, nhưng nhìn qua loại thương thế như vậy tựa hồ cũng không ảnh hưởng lớn với hắn.

- Cuộc đời của ngươi đều theo đuổi quyền lực, đem ý chí của ngươi mạnh mẽ gieo lên trên đầu người khác, đem tất cả mọi người xem như là công cụ. Năm xưa ngươi cùng con gái của tộc trưởng Ảnh Mị bộ tộc kết hôn, chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng thanh danh của nhà họ trong Yêu tộc đến khống chế Yêu tộc đến làm việc cho ngươi mà thôi!

- Vậy thì thế nào?

Hội trưởng mở miệng nói:

- Đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, người không có năng lực thì phải có giác ngộ bị người lợi dụng. Huống chi những người ngoài kia cũng không đáng được thương hại, trên thế giới này người duy nhất đáng cho ngươi trả giá cũng chỉ có thân nhân của ngươi, giống như Thiển Tuyết của ta...

- Như vậy năm xưa ngươi đem Thiển Tuyết gả cho ta, không chỉ đơn thuần muốn được Yêu Hồ bộ tộc ủng hộ, mà chỉ là vì đơn giản muốn cho Thiển Tuyết được đến hạnh phúc sao?

Diệp Trọng cười lạnh cắt đứt lời của hắn:

- Ngươi cũng biết rõ ta cùng Thiển Tuyết không hề có cảm tình gì, nhưng ngươi vẫn kiên trì ép gả nàng cho ta, cũng là vì nàng hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.