U Minh Trinh Thám

Chương 503: Gặp lại




- Anh đang hỏi em loại cảm giác khi nãy trong lòng em có còn nữa không?

Trần Hạo có chút dở khóc dở cười nói:

- Phụ nữ các em chỉ biết yêu vẻ xinh đẹp, mạng cũng không còn cần sao?

- Không có việc gì, em không sao.

Anh Đào hưng phấn nói:

- Còn anh? Anh có cảm giác gì không khỏe hay không?

- Không có!

Trần Hạo lắc đầu:

- Anh chỉ cảm thấy hơi choáng váng một chút, ngoài ra cũng không có gì.

- Ba người vừa rồi là ai vậy?

Anh Đào kỳ quái hỏi:

- Là người của trường học chúng ta sao?

- Không biết!

Trần Hạo lắc đầu:

- Dù sao không phải là người bình thường!

...

- Chủ nhân, vì sao ngài lại nghĩ muốn xuất thủ cứu hai học sinh kia?

Trên con đường nhỏ trong vườn trường, nữ nhân kiều diễm kỳ quái hỏi:

- Ngài không phải nói ngài thật chán ghét nhân loại sao?

- Phải a, ta chán ghét nhân loại!

Nam nhân áo trắng dùng tay đẩy gọng kính, thở dài:

- Nhưng ta lại càng thêm chán ghét hương vị cô độc!

- Thì ra là thế!

Nữ nhân xinh đẹp như có suy nghĩ gì, gật gật đầu.

Ở sau lưng nữ nhân, nam nhân vẻ mặt tái nhợt bị vòng cổ khóa lại dùng một loại ánh mắt oán độc hung hăng nhìn sau lưng nam tử áo trắng. Tựa hồ muốn dùng ánh mắt đâm thủng cả người của hắn...

...

Đem học sinh cuối cùng trong nhóm quái vật vây công mình đánh ngã xuống đất, Minh Diệu phủi phủi bụi dính trên bàn tay. Tuy rằng những sinh viên này đã hoàn toàn biến thành quái vật chỉ còn bản năng cắn nuốt thi thể nhân loại cùng phát triển đồng loại của chính mình, nhưng dù sao bọn hắn cũng chỉ là những sinh viên vô tội bị lây nhiễm mà biến hóa thành quái vật mà thôi, vì vậy Minh Diệu cũng không muốn hạ thủ tàn nhẫn. Khi còn ở tiểu trấn sở dĩ phải hạ độc thủ là vì muốn bảo vệ chính mình cùng bạn bè của mình, Minh Diệu không thể không giết chết những dân trấn đã bị lây nhiễm. Thế nhưng nơi này là vườn trường đại học, hơn nữa Minh Diệu cũng không biết sau khi mình đem chuyện xảy ra tại trấn nhỏ báo cáo lên hiệp hội, bọn họ đã có thể nghiên cứu ra được phương pháp nào tiêu trừ lây nhiễm hay chưa, vì vậy hắn chỉ làm cho những sinh viên công kích mình toàn bộ bị mất đi năng lực hành động mà thôi, cũng không hạ độc thủ giết chết bọn họ.

Sau chuyện xảy ra việc bùng nổ La Sát Quỷ ở tiểu trấn, đây là lần thứ hai Minh Diệu gặp được loại tình huống này. Hơn nữa càng khó giải thích chính là chuyện này còn phát sinh bên trong trường học của Diệp Tiểu Manh.

Nếu như nói đúng như lời của nhân viên cửa hàng tại tiệm tạp hóa đã nói, chân tướng của sự việc siêu vi trùng cảm cúm bùng nổ khắp cả nước chính là bị lây nhiễm thành La Sát Quỷ, Minh Diệu liền cảm thấy được chuyện này đã trở nên nghiêm trọng. Nhân loại bị biến thành La Sát Quỷ luôn phải có căn nguyên phát tán lây nhiễm, nếu nói khắp cả nước đều xuất hiện sự kiện lây nhiễm thành La Sát Quỷ, như vậy đã nói rõ tuyệt đối không phải cá lọt lưới chạy thoát từ tiểu trấn kia, mà là hành động có mục đích. Ở sau lưng toàn bộ sự kiện này nhất định đang có một bàn tay đen điều khiển hết thảy những chuyện đó. Nếu như không có tiền lệ xảy ra, mà làm cho hiệp hội vì không có biện pháp kịp thời phòng hộ ngăn cản bệnh dịch phát tán thì còn nói thông được, nhưng trước đó Minh Diệu đã rõ ràng sớm đem việc xảy ra ở tiểu trấn báo cáo lên hiệp hội, nhưng hiện tại vẫn còn xuất hiện loại tình huống bệnh dịch bùng nổ trong quy mô cả nước, như vậy việc này tuyệt đối không tầm thường.

- Là báo cáo của mình bị xem thường, hay là có người cố ý muốn mặc kệ tất cả chuyện này phát sinh đây?

Trong đầu Minh Diệu tự hỏi toàn bộ khả năng:

- Mà bàn tay đen phía sau màn trong cả sự kiện mục đích của hắn lại là gì? Đơn thuần muốn tạo ra hỗn loạn hay là...

Một mùi máu tanh nồng đặc bay vào mũi Minh Diệu. Hắn nhướng mày nhớ lại một người, liền theo phương hướng mùi máu tanh kia chạy nhanh qua.

Xuyên qua mấy con đường nhỏ, Minh Diệu thấy được thân ảnh hai nam một nữ.

Ở dưới chân của họ đang nằm mấy chục thi thể sinh viên. Khác với phương pháp xử lý quái vật với Minh Diệu, toàn bộ thi thể trên mặt đất đều chia lìa nhau, máu đỏ đen chảy đầy mặt đất. Một nam nhân áo trắng đưa tay đẩy nhẹ gọng kính của mình, diễn cảm thật hờ hững. Nhưng trên tay hắn lại nhiễm đầy vết máu, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng nhã nhặn của hắn. Ở bên cạnh hắn còn có một nữ nhân thật xinh đẹp làn da ngăm đen, trên tay nàng cầm sợi dây xích treo trên vòng cổ của một nam nhân sắc mặt tái nhợt đang đứng nơi đó lẳng lặng nhìn. Tựa hồ đã phát hiện sự xuất hiện của Minh Diệu, nam nhân áo trắng ngẩng đầu nhìn về hướng Minh Diệu mỉm cười.

- Là anh?

Minh Diệu nhướng mày, hướng ba người kia đi tới. Người này mặc dù từng giúp mình cùng Tiểu Manh lúc ở tiểu trấn, nhưng không biết hắn rốt cục là địch hay là bạn, hơn nữa nữ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh hắn lại có hiềm nghi rất lớn.

- Tôi nhớ được anh tên là Lưu Thiên Minh!

- Lại gặp mặt!

Lưu Thiên Minh đánh giá Minh Diệu từ đầu đến chân một thoáng, hơi có chút kinh ngạc:

- Thật không ngờ hơn nửa năm không gặp, anh lại có thể tiến bộ đến loại trình độ này!

- Chuyện ở đây là do anh làm sao?

Minh Diệu không dám khinh thường, hắn đi tới gần Lưu Thiên Minh lại dừng bước, ngưng thần tĩnh khí. Khoảng cách hiện tại vẫn là vừa vặn, vô luận dùng công kích hay phòng thủ, Minh Diệu đều có đầy đủ thời gian có thể phán đoán được sách lược đối phó phù hợp với mình.

- Anh muốn nói những người này sao?

Lưu Thiên Minh chỉ vào những thi thể không đầu nằm ngổn ngang trên mặt đất:

- Những thứ này do tôi giải quyết!

- Vì sao vậy?

Trong lòng Minh Diệu căng thẳng. Nếu như nói nam nhân này là bàn tay đen đứng sau màn trong hết thảy chuyện này, hắn thật sự không dám nắm chắc có thể chế phục được nam nhân kia. Tuy rằng hắn đã có được một thân thể mới, hơn nữa năng lực vượt xa ngày trước, nhưng dù sao sát chiêu lớn nhất của hắn đã không còn.

Trong cuộc chiến đấu cùng Adam, Yêu Lân đã vỡ không còn cách nào chữa trị. Mà Cổ Ấn cũng đã bị thương tổn không nhỏ, thân kiếm xuất hiện không ít vết rách. Hiện tại trong tay hắn có thể dùng chỉ có thanh Ích Tà đã mất đi kiếm hồn, chẳng khác gì một vật chết. Tuy rằng linh lực đại tăng, uy lực Ngũ Hành thuật đề cao không ít, nhưng không có bao nhiêu tác dụng với nam nhân trước mặt. Đối với cương thi mà nói, pháp thuật cũng không thương tổn được bọn hắn bao nhiêu, nhiều nhất chỉ có thể kiềm chế được hoạt động của bọn hắn một chút mà thôi.

Muốn giết chết cương thi, vẫn phải nhờ vào vũ khí sắc bén, huống chi còn là một Cương Thi Vương không biết đã sống được bao nhiêu năm.

- Không cần khẩn trương như thế.

Lưu Thiên Minh nhìn ra được vẻ căng thẳng của Minh Diệu, mỉm cười:

- Những thứ nằm trên mặt đất đúng là do tôi xử lý, nhưng chuyện này xảy ra thì lại không có quan hệ gì đến tôi!

- Vậy sao?

Minh Diệu nghe được Lưu Thiên Minh nói như thế cũng thoáng thả lỏng.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đánh nhau với một Cương Thi Vương không biết đã sống mấy ngàn năm. Nhưng hắn cũng không dám xác định lời của Lưu Thiên Minh có phải là thật sự hay không, cho nên vẫn hỏi:

- Nhưng người phụ nữ đứng sau lưng anh, hiềm nghi rất lớn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.