U Minh Trinh Thám

Chương 469: (a) Chị em




Nói tới việc này, tốt xấu cô gái tên a Trạch vừa rồi xuất ra băng kiếm chẳng khác gì làm ảo thuật kia nhìn qua tựa hồ còn có chút cách thức, thế nhưng ngụy la lỵ Diệp Tiểu Manh căn bản chỉ là một cô bé mà thôi, chẳng lẽ nàng có thể dựa vào việc làm nũng mà đánh chết quỷ hay sao?

- Được rồi, cứ quyết định như vậy!

Sau một lát thảo luận, Diệp Tiểu Manh chợt vỗ bàn nói:

- Triệu tập hội viên, tra tìm trong toàn trường, bất cứ vật phẩm gì khả nghi là vật linh cũng không thể bỏ qua. A Trạch đi điều tra ở thư viện thử xem, trong đoạn thời gian gần đây từng có nữ sinh viên nào bị đột tử hoặc có quan hệ gì tới linh tỏa hay không, xem xem việc này có quan hệ gì tới nữ quỷ!

Nàng quay đầu nhìn Trần Hạo:

- Còn anh nữa…

- Tôi?

Trần Hạo dùng ngón tay chỉ vào chính mình, lại vội vàng xua tay nói:

- Tôi không biết bắt quỷ. Hơn nữa với lá gan của tôi thì tôi nên làm cổ động thôi thì tốt hơn!

- Đừng sợ hãi, cũng không phải bảo anh cùng chúng tôi đi bắt quỷ, hơn nữa hiện tại cũng chỉ nằm trong giai đoạn điều tra mà thôi.

Diệp Tiểu Manh cười nói:

- Nhưng cũng cần anh giúp đỡ một việc, phụ trách giám thị tên bàn tử bên trong phòng ngủ của anh đó!

- Giám thị nhị bàn?

Trần Hạo sửng sốt:

- Chẳng lẽ việc này có quan hệ gì tới nhị bàn hay sao?

- Rất khó nói!

A Trạch lãnh băng băng nói:

- Cũng có người khác nhìn thấy được nữ quỷ kia, nhưng anh là người duy nhất nhìn thấy nữ quỷ ghé lên thân thể người kia mà thôi. Cho dù tên bàn tử kia không quan hệ gì với nữ quỷ, nhưng hiện tại xem ra hắn là người duy nhất khiến cho nữ quỷ chú ý tới, như vậy cũng nói trên người hắn nhất định có điều gì đó bất đồng với người khác. Anh ở chung một phòng với hắn, giám thị hắn sẽ tương đối dễ dàng. Anh phụ trách quan sát xem hắn có địa phương gì kỳ quái hay không!

- Lại có địa phương gì kỳ quái chứ?

Trần Hạo dở khóc dở cười nói:

- Nhị bàn chỉ là một tên mập đến từ Đông Bắc mà thôi, ngoại trừ ăn nhiều hơn người khác, ngủ ngáy ồn hơn người, khi nói chuyện lớn tiếng một chút, cũng không có gì đặc biệt đâu!

- Nhất định phải có, chẳng qua là vì chúng ta còn chưa phát hiện mà thôi.

Diệp Tiểu Manh nói:

- Chẳng lẽ nữ quỷ kia chỉ đơn giản cảm thấy có hứng thú với một kẻ mập mạp thôi sao?

- Được rồi!

Trần Hạo gật đầu, dù sao mỗi ngày về phòng ngủ cũng đều tiếp xúc với nhị bàn, giám thị chẳng qua chỉ là chuyện thuận tiện mà làm, với hắn mà nói cũng không có gì là đặc biệt.

- Tốt lắm, vậy tan họp tại đây đi!

Diệp Tiểu Manh thỏa mãn gật đầu, sau đó gục đầu trên bàn nói:

- Cho tôi ngủ thêm một lát nữa đi, đêm qua chị của tôi lôi kéo tôi đòi nói chuyện cho tới sáng, buồn ngủ chết tôi luôn! Thật không biết chị ấy lấy đâu ra nhiều lời để nói đến như vậy!

- Vậy cô cứ tiếp tục ngủ thêm một lát đi! Tan học tôi sẽ điểm danh dùm cho cô!

A Trạch ôn nhu sờ sờ tóc Diệp Tiểu Manh.

- Ân!

Diệp Tiểu Manh hữu khí vô lực lên tiếng.

- Thật sự là có quỷ sao, vậy làm sao bây giờ?

Đi ra khỏi phòng, bộ dáng Anh Đào như sắp khóc, dùng tay níu lấy áo Trần Hạo, đáng thương nói:

- Thật là đáng sợ, buổi tối chắc là tôi không dám ngủ…

- Không có chuyện gì đâu, đừng sợ hãi.

Trần Hạo nói:

- Dù sao trong phòng ngủ của các cô có nhiều ảnh chụp Xuân ca như vậy, có thể trừ tà, tôi cam đoan tuyệt đối không có việc gì!

- Anh xác định sao?

Bạn cùng phòng của Anh Đào là một fans hâm mộ, trên đầu giường treo thật nhiều ảnh chụp của Xuân ca.

- Tôi xác định!

Trần Hạo làm ra vẻ thập phần khẳng định gật đầu:

- Không những có thể trừ tà còn có thể tránh thai…

- Lại bắt đầu nói hươu nói vượn!

Anh Đào đỏ mặt đánh Trần Hạo, sau một trận ồn ào đùa giỡn, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng bị hòa tan rất nhiều.

- Uy, trạng thái của lão nhị hôm nay thật tốt lắm đi!

Quay trở về phòng ngủ, lão tứ cười nói với Trần Hạo:

- Hôm nay lại phá kỷ lục!

- Không phải đâu!

Trần Hạo bưng kín mặt, hắn đối với đám bạn ở chung phòng cảm thấy thật xấu hổ:

- Các cậu lại đi tới tiệm kia nữa sao? Người ta hình như không có trêu chọc mấy cậu đi?

Ở gần cửa trường học gần đây có mở một tiệm cơm. Một phần xương sườn chẳng qua chỉ có mười đồng, cơm được ăn tùy ý. Tiệm cơm này thật lý tưởng cho sinh viên trong trường. Sinh viên năm nhất còn chưa có nhiều tâm tư đi ra ngoài tìm việc kiếm tiền chi phí, sinh hoạt phí chủ yếu đều do gia đình cung cấp. Tuy rằng mỗi tháng trong nhà gởi tiền ăn uống cũng không thành vấn đề, nhưng phải biết rằng hiện tại chi tiêu của sinh viên lại không chỉ là chuyện ăn uống mà thôi. Đừng nói tới việc tán gái ước hẹn cũng tốn tiền, chỉ là mỗi tháng chi phí trong việc lên mạng chơi game cũng đã không phải con số nhỏ. Vì muốn tiết kiệm thêm ít tiền khiến cho mình được giải trí thoải mái một chút, bọn họ vẫn thường xuyên đi tới cửa tiệm đó ăn cơm. Bốn người gọi hai phần xương sườn, sau đó lại xử lý tới nửa thùng cơm là chuyện thật bình thường. Chủ yếu khi bốn người họ đi vào tiệm cơm kia, nhất định sẽ nhận được ánh mắt muốn giết người của ông chủ tiệm cùng nhóm người phục vụ.

- Là do chính bọn hắn nói tùy tiện ăn bao nhiêu cơm cũng được mà! Sao có thể trách tôi chứ!

Nhị bàn ngồi trên giường mình tiếp lời nói:

- Hôm nay tôi chỉ là ăn nhiều hơn mà thôi!

- Chỉ ăn no bảy thành?

Trần Hạo quay đầu nhìn lão tứ hỏi:

- Hôm nay rốt cục ăn bao nhiêu bát?

- Nói ra sẽ hù chết cậu!

Lão tứ cười hì hì đem hai bàn tay đều vươn đi ra.

- Mười…mười bát?

Ánh mắt Trần Hạo thiếu điều muốn rơi ra ngoài.

- Hai người các cậu mua một phần xương sườn lại ăn mười bát cơm, ông chủ tiệm cơm không giết chết hai người sao?

- Mười một bát, tôi còn chưa đưa bàn chân ra đâu!

Lão tứ dương dương tự đắc nói:

- Một mình lão nhị đã ăn tám bát, tôi ăn ba bát thì ăn không nổi nữa!

- Thật là dọa người!

Trần Hạo dùng tay che mặt thở dài nói:

- Nếu còn tiếp tục như vậy, xem ra tiệm cơm kia sẽ rất nhanh bị đóng cửa!

- Gần đây nhị bàn rất có thể ăn!

Lão tứ cười hì hì nói;

- Nhìn cái bụng của cậu kìa, không phải là châu thai ám kết đi? (có thai)

- Cút đi!

Nhị bàn tức giận trả lời:

- Mùa thu, hiểu hay không. Phải nuôi dưỡng một chút chuẩn bị qua mùa đông!

- Cậu là gấu chó sao? Còn đòi bồi dưỡng chuẩn bị qua mùa đông?

Trần Hạo trả lời một câu, nằm xuống giường, thuận tiện đưa mắt liếc qua nhị bàn. Nhị bàn có địa phương nào đặc biệt? Người này chỉ giống như một thùng cơm mà thôi, thấy thế nào cũng chỉ là một người vô cùng bình thường không thể bình thường hơn được nữa. Có điều gì để giám thị?

Đem ý nghĩ trong đầu ném qua một bên, Trần Hạo mở ra laptop của mình. Muốn đổi lực chú ý, đem chính mình trầm mê trong thế giới inte là phương pháp tốt nhất. Chẳng qua Trần Hạo cũng không dám tiếp tục xem tiểu thuyết khủng bố, mà trực tiếp vùi đầu vào ma huyễn thế giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.