U Minh Trinh Thám

Chương 464: (a) Người chứng kiến giống nhau




Anh Đào đứng sau lưng gõ nhẹ lên đầu Trần Hạo liền lách mình tránh né, trên mặt lộ ra dáng tươi cười vì trò đùa dai của mình.

- Lại đang mơ mộng hão huyền sao!

Anh Đào vỗ mạnh lên vai Trần Hạo, chẳng qua vẻ giật mình như trong sự tưởng tượng của nàng cũng không hề phát sinh, Trần Hạo chỉ quay đầu nhìn nàng, liền đem đầu mình vùi vào trong cánh tay. Trong khoảnh khắc đó Anh Đào thấy được đôi mắt che kín tơ máu của Trần Hạo cùng gương mặt thật tái nhợt.

- Nè, anh đừng làm tôi sợ nha, anh làm sao vậy?

Anh Đào vội vàng ngồi xuống bên cạnh Trần Hạo.

- Có chỗ nào không thoải mái sao? Tôi đưa anh đến phòng y tế khám được không?

- Không cần, tôi không sao!

Trần Hạo lắc lắc đầu, chỉ đem mặt mình chôn vào trong hai bàn tay làm Anh Đào không hiểu hắn đang làm gì.

- Tôi chỉ muốn ngồi đây yên lặng một lát, tạm thời không có tâm tình chơi với cô!

- Sắc mặt của anh không được tốt lắm, không phải là bị cảm nắng chứ?

Anh Đào dùng tay che trán ngẩng lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, ở loại thời tiết này mà vẫn ngồi dưới mặt trời, quả thật là tự ngược.

- Tôi đỡ anh qua bên bóng râm ngồi nghỉ ngơi?

- Không cần, tôi thích ngồi dưới ánh mặt trời.

Trần Hạo giống như trả lời câu hỏi của Anh Đào, lại giống như đang tự lẩm bẩm làu bàu:

- Như vậy sẽ thấy ấm áp hơn một chút.

- Anh có phải bị ngốc rớt rồi hay không, như vậy sẽ bệnh đó!

Anh Đào dùng sức kéo mạnh cánh tay Trần Hạo, muốn kéo hắn đứng dậy.

- Cô có thể đừng xen vào tôi không, để cho tôi ngồi yên một mình!

Trần Hạo dùng sức vung tay, hất ra tay Anh Đào đang lôi kéo mình. Bởi vì suốt hai đêm không chợp mắt, hơn nữa còn bị kinh hách, tính tình mỗi người tự nhiên dễ biến thành nóng nảy. Trần Hạo dùng sức vung mạnh nên làm thân thể Anh Đào mất đi thăng bằng, nàng “ai nha” một tiếng té ngã xuống đất. Trần Hạo vội vàng đứng dậy luống cuống chân tay đến đỡ nàng:

- Tôi không phải cố ý…

- Ô ô, anh đúng là chó cắn Lữ Động Tân…

Anh Đào bụm mặt khóc ồ lên, nàng vừa khóc liền hấp dẫn ánh mắt không ít sinh viên đi ngang qua, làm Trần Hạo càng không biết phải làm sao. Hắn muốn dìu Anh Đào nhưng Anh Đào lại đẩy hắn ra, òa khóc chạy đi.

- Anh Đào, cô hãy nghe tôi nói a!

Trần Hạo vội vàng truy tới:

- Tôi thật sự không phải là cố ý, cô đừng khóc nữa, cho tôi xem coi có té bị thương không?

- Không cần anh lo!

Anh Đào nổi giận đùng đùng quay đầu lại hét Trần Hạo, vành mắt như có chút nước mắt nhưng không nhiều lắm, vừa rồi phát ra tiếng khóc chỉ giống như biểu diễn nhiều hơn.

- Sau này tôi mặc kệ anh, cũng không cần anh quan tâm, như vậy anh hài lòng rồi chứ?

- Đừng a, như vậy khi nghỉ hè về nhà mẹ tôi còn không đánh chết tôi sao?

Trần Hạo cười khổ nói:

- Cô là con dâu khâm điểm của mẹ tôi đó!

- Tránh ra đi, anh là ai chứ…

Anh Đào đỏ mặt cũng quên cả khóc. Hơn nữa tiếng khóc khi nãy chỉ là giả vờ, kỳ thật nàng chỉ muốn dẫn Trần Hạo tránh né vào trong bóng râm. Ở trong trời nắng oi bức như vậy, cứ mãi ngồi dưới mặt trời nàng sợ Trần Hạo sẽ bị cảm nắng.

- Hắc hắc, việc này thật không liên quan gì tới tôi đâu, nếu như cô muốn kháng nghị, về nhà tìm cha mẹ cô kháng nghị đi!

Trần Hạo cười gãi gãi đầu:

- Loại chuyện chỉ phúc vi hôn cũng thật sự không trách được lên đầu tôi.

- Anh lúc nào cũng ba hoa!

Anh Đào hướng Trần Hạo giơ giơ nắm tay. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt che kín tơ máu của Trần Hạo, lại không hạ thủ được, hỏi:

- Có phải đêm qua anh lại trốn trong mền lén lên mạng suốt cả đêm phải không? Mắt đầy tơ máu, nhất định là không chịu ngủ!

- Vậy thì thật không có!

Trần Hạo thở dài nói:

- Chẳng qua liên tục hai ngày không được ngủ, cũng ngủ không được, cũng không dám ngủ.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì sao?

Anh Đào kéo cánh tay Trần Hạo, để cho hắn ngồi xuống dưới bóng râm: đọc truyện mới nhất tại truyệnyy_com

- Mất ngủ sao? Sắc mặt anh vô cùng kém cỏi!

- Xem như thế đi!

Trần Hạo cười khổ nói:

- Cho dù là muốn ngủ cũng không dám ngủ!

- Nhất định là thời gian nghỉ hè anh chơi quá nhiều, cho nên đồng hồ sinh vật bị đảo lộn quá lớn, không thích ứng được với thời gian làm việc nghỉ ngơi bình thường.

Anh Đào nói:

- Anh phải nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, không bằng anh trước khi ngủ dùng nước nóng ngâm chân một chút, nói không chừng sẽ hữu hiệu.

- Không quan hệ tới việc đó!

Trần Hạo thở dài, hắn rất muốn đem chuyện mình nhìn thấy đều nói ra, nhưng chính hắn cũng không dám. Ở xã hội hiện đại, một người cứ nơi nơi nói với người ta mình nhìn thấy quỷ, không phải là kẻ điên thì sẽ bị xem là bệnh tâm thần. Tuy rằng hắn tin tưởng cô gái bên cạnh sẽ không xem hắn là kẻ điên, nhưng nhất định nàng cũng sẽ không tin tưởng lời nói của hắn.

- Anh Đào, cô có tin tưởng trên thế giới này có quỷ hay không?

Trần Hạo trầm ngâm chốc lát, quyết định nói ra. Dù Anh Đào xem hắn nói mớ cũng tốt, hắn cần một người để trút ra hết tâm sự trong lòng.

- Ân? Sao lại hỏi như vậy?

Anh Đào nghi ngờ hỏi.

- Anh lại nằm thấy ác mộng sao?

- Phải!

Trần Hạo gật đầu:

- Liên tục hai ngày đều là cùng một ác mộng, cô nói có kỳ quái hay không?

- Anh không nhắc tới tôi cũng đã quên!

Anh Đào vội vàng nói:

- Ngày hôm qua tôi đem chuyện anh kể giao nộp tài liệu cho xã trưởng, nàng xem xong thật có hứng thú, muốn tìm anh tìm hiểu kỹ hơn một chút!

- Xã trưởng xã tin tức của cô?

Trần Hạo sửng sốt:

- Chỉ là một giấc mộng mà thôi, có cần kinh quái đến như vậy hay sao?

- Tôi cũng không biết!

Anh Đào cũng có chút lạ lùng nói:

- Dù sao An học tỷ quả thật là vị thần bát quái, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì nàng liền lộ chân tướng, thật không hổ là xã trưởng xã tin tức!

- A, theo sự miêu tả của cô, vị An xã trưởng của cô hẳn là xã trưởng của đội cẩu tử chuyên săn tin đi!

Trần Hạo bất đắc dĩ nói:

- Tựa hồ loại chuyện này không liên quan gì tới tin tức cả, hẳn nên kêu cẩu tử hay bát quái vương mới đúng!

- Nói bậy, cẩu tử là thu thập bát quái bán lấy tiền, An xã trưởng của chúng tôi là một người rất có chức nghiệp đạo đức, không phải là cẩu tử bậy bạ gì đâu.

Anh Đào bất mãn phản bác:

- Chỉ là một người viết báo, nhất định phải có tinh thần truy vấn tới tận chân tướng mới là đúng nhất!

- Được được được, tôi nói không lại cô!

Trần Hạo vội vàng khoát khoát tay, ý bảo mình chịu tha. Hai người là thanh mai trúc mã, tính tình Anh Đào thế nào Trần Hạo hiểu thật rõ ràng. Nếu như nói lời nàng không chịu nghe, cứ như vậy vô luận là Trần Hạo nói đúng hay không, đều sẽ không gặp được kết cục gì tốt, còn không bằng cứ ngừng lại tại đây.

- An xã trưởng của cô khi nào thì muốn gặp tôi?

- Nàng nói càng nhanh càng tốt!

Anh Đào nói:

- Nàng tựa hồ thật có hứng thú với chuyện này, hiện tại tôi tới tìm anh là vì muốn dẫn anh đi gặp nàng!

- Vậy bây giờ đi thôi!

Trần Hạo đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người.

- Dù sao hình dạng tôi bây giờ cũng không muốn đi nghe giảng bài, còn không bằng trước tiên đi gặp An xã trưởng của cô tốt hơn!

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.