U Minh Trinh Thám

Chương 462: (a) Chân thật




- Cô ở trước mặt tôi lại muốn định nghĩa câu ác nhân cáo trạng thì tôi cũng không còn cách nào.

Trần Hạo bất đắc dĩ nhún nhún vai:

- Dù sao nữ nhân các cô đều là sinh vật không chịu giảng đạo lý!

- Ba hoa!

Cô gái lườm Trần Hạo, rút ra laptop mang theo bên mình.

- Đem giấc mộng tối hôm qua anh mơ thấy kể lại cụ thể cho tôi nghe một chút, tôi muốn dùng để làm bài viết!

- Chuyện nằm mơ mà cũng có thể lấy ra dùng sao?

Trần Hạo thoáng kinh ngạc.

- Không lấy thì làm thế nào đây?

Cô gái bất đắc dĩ nói:

- Tôi lại không tìm được tài liệu sống nào khác, từ trên mạng kiếm một câu chuyện quỷ còn không bằng đem giấc mộng của anh xem như tài liệu đưa lên trên tốt hơn đâu!

- Những người làm tin tức như cô đúng là không chuyên nghiệp!

Trần Hạo than thở một câu, chậm rãi đem chuyện đã xảy ra đêm qua kể lại từ đầu chí cuối cho cô gái nghe qua.

- Sao tôi lại có cảm giác có chút lạnh lẽo đây…

Bởi vì cảnh tượng kia thật sự làm cho người ta vô cùng ấn tượng. Trong đầu Trần Hạo còn nhớ rõ toàn bộ chi tiết nhỏ nhất, giảng thuật vô cùng rõ ràng. Theo cô gái lắng nghe, tất cả chuyện này vốn không giống như đang nằm mơ mà là giống như đã thật sự phát sinh bên cạnh hắn, cô gái không khỏi rùng mình.

- Thật ớn lạnh, sao anh lại nằm thấy giấc mộng như vậy chứ?

- Tôi làm sao biết, chuyện này tôi cũng không thể khống chế a!

Trần Hạo bất đắc dĩ nói:

- Nếu như có thể khống chế được giấc mơ của mình, tôi tình nguyện mơ thấy tôi biến thành ức vạn phú ông, ôm một…a không phải, là ôm một nhóm mỹ nữ ngực lớn phơi nắng trên du thuyền trên biển Caribe…

- Trong đầu chứa toàn những chuyện xấu xa!

Cô gái dùng sức gõ lên đầu Trần Hạo:

- Ngoại trừ tiền cùng nữ nhân, anh không nghĩ được chuyện khác?

- Chuyện khác? Nghĩ chuyện gì? Học tập cho tốt mỗi ngày hướng về phía trước sao? Làm ơn đi, ngay nằm mơ cũng thấy những chuyện đó, người sống trên đời còn có ý tứ gì nữa đây?

Trần Hạo cau mày nói với cô gái:

- Cô có thể đừng gõ đầu của tôi nữa được không? Đầu của nam nhân luôn bị nữ nhân đụng tới đụng lui, thật dễ dàng gặp chuyện xui xẻo!

- Tôi vui, tôi thích, tôi cao hứng, hừ!

Tuy rằng ngoài miệng cô gái vẫn không chịu buông tha, nhưng vẫn thu tay về:

- Tôi nguyện ý gõ anh thì cứ gõ anh thôi!

- Lời này nếu để cho tôi nói với cô thì tốt biết bao nhiêu.

Trần Hạo đưa tay chống cằm, buồn bực nói.

- Anh đó nha…

Cô gái kịp phản ứng lời nói của Trần Hạo, không khỏi đỏ mặt:

- Luôn suy nghĩ toàn chuyện không đứng đắn!

- Ha ha, tôi không có nói cái gì, là chính cô nghĩ ra mà thôi.

Nhìn thấy cô gái muốn vung chân đá hắn, Trần Hạo vội vàng vọt lên tránh né khiến cô gái đá vào khoảng không.

- Nè, Anh Đào, hai vợ chồng son lại lặng lẽ rù rì nữa phải không đây?

Từ phía xa có một nữ đồng học cùng lớp với cô gái đi tới, che miệng cười nói.

- Ai cùng người này là vợ chồng son chứ!

Hai người không hẹn mà cùng hô to. Nhưng lời phản bác lại vô cùng chỉnh tề, thật giống như từng tập luyện qua vô số lần, càng khiến câu phản bác trở nên thật vô lực, gương mặt cô gái tên Anh Đào trong nháy mắt đã đỏ bừng.

- Ha ha, ngày hôm nay thời tiết thật không tệ chút nào!

Biểu tình của Trần Hạo cũng trở nên mất tự nhiên.

- Ha ha, còn nói là không phải…

Nữ đồng học thấy Anh Đào có dấu hiệu như muốn tức giận vì xấu hổ, vội vàng che miệng:

- Được được được, tôi không nói. Anh Đào, xã trưởng đang vội vã tìm cô hỏi chuyện tra tìm tài liệu thế nào rồi đó!

- Ai, còn vội vã như vậy, tôi còn chưa kịp sửa sang lại đâu!

Anh Đào liền sửa soạn lại laptop, lại nhứ nhứ nắm đấm với Trần Hạo, kéo nữ đồng học hốt ha hốt hoảng chạy mất.

- Đó không phải là giấc mộng mà là do tôi tận mắt chứng kiến đó a…

Nhìn theo bóng lưng của Anh Đào, Trần Hạo lầm bầm làu bàu nói. Hắn biết rõ những gì mình chứng kiến đêm hôm qua, đó tuyệt đối là chuyện từng xảy ra chân thật vô cùng.

Thời gian là một thứ gì đó thật vô tình, tuy rằng Trần Hạo mong mỏi bóng đêm đừng đến, nhưng thật đáng nuối tiếc, chuyện khống chế thời gian đừng trôi qua từ xưa tới nay không có bất luận kẻ nào làm được đến. Hắn nằm trên giường, nghe được tiếng hít thở đều đều của bạn cùng phòng trong giấc ngủ, nhưng bản thân Trần Hạo lại không cách nào ngủ được. Tuy rằng từ tối hôm qua bắt đầu Trần Hạo cũng không hề chợp mắt, ánh mắt đã cay xé vô cùng, nhưng trong đầu hắn lại rất thanh tỉnh, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ. Hắn nằm trên giường của mình, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa sổ đã khóa chặt trước đó. Bên ngoài là một mảnh tối đen, không thấy được thứ gì. Nhưng Trần Hạo luôn có một loại cảm giác ở một giây sau cửa sổ sẽ đột nhiên xuất hiện một con nữ quỷ mặc váy ngủ màu trắng đang ở ngoài cửa sổ gắt gao trừng mắt nhìn hắn.

Nhưng một màn này cũng không hề phát sinh trong đầu hắn, thẳng đến khi ánh mắt hắn không chịu nổi cay xé, không tự chủ được ngủ thiếp đi, bên ngoài vẫn là bầu trời đêm đen nhánh.

Một cảm giác muốn đi tiểu khiến Trần Hạo tỉnh giấc. Hắn mở to mắt theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng. Hắn cầm lấy điện thoại đặt nơi đầu giường xem một chút, đã hơn bốn giờ rưỡi rạng sáng. Nhẹ nhàng xốc mền, Trần Hạo đẩy cửa đi ra phòng ngủ.

Mỗi tầng lầu ký túc xá trong trường học có hai WC, chia ra hai đầu đông và tây hành lang. Nhưng gần đây thật không biết tại sao, WC phía đông tầng lầu phòng ngủ của Trần Hạo lại bị hỏng, đã suốt vài ngày cũng không có người tới sửa chữa. Vì vậy không còn cách nào khác toàn bộ sinh viên nếu muốn đi vệ sinh phải đi về phía WC hướng tây kia. Mà phòng ngủ của Trần Hạo lại nằm gần WC hướng đông nhất.

Ngọn đèn hành lang có chút tối tăm. Không biết do đèn hỏng mất hay do trường học cố ý muốn tiết kiệm điện. Ánh đèn huỳnh quang ngoài hành lang chỉ có vài đèn chớp nháy, hơn nữa khoảng cách lại hơi xa nhau, ánh sáng không thể bao trùm cả hành lang dài. Vì vậy nhìn hành lang mập mờ tối tăm, còn có vài chỗ hoàn toàn tối đen, làm cho người ta có loại cảm giác như muốn dựng đứng tóc gáy.

- Đi thôi, mình cũng không thể bị nghẹn tiểu mà chết!

Trần Hạo thở mạnh một hơi, bước ra bước đầu tiên.

Vào thời gian này, mọi người hẳn còn trong giấc ngủ say, nghe được tiếng bước chân của mình quanh quẩn bên trong hành lang, Trần Hạo cảm giác trái tim của mình cũng theo tiết tấu tiếng bước chân nhảy mạnh. Từ ánh sáng tiến vào trong bóng đêm, lại từ bóng đêm tiến vào trong ánh sáng, Trần Hạo xuyên toa trên hành lang, ánh sáng cùng bóng tối không ngừng biến hóa. Trần Hạo chợt có loại cảm giác thật kỳ quái, kỳ thật hiện tại bản thân mình đang bước đi cũng không phải là hành lang ký túc xá bình thường hay gặp lúc ban ngày mà là một thông đạo thật quỷ dị, mà thông đạo này đến tột cùng có thể đi thông tới nơi đâu ngay chính bản thân hắn cũng không thể biết được.

Đi tới cửa WC, Trần Hạo chợt quay đầu lại nhìn nhìn, thật không biết tại sao con đường hành lang khuya nay đặc biệt quá dài. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đem ý tưởng kỳ quái trong đầu ném đi xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.