U Minh Trinh Thám

Chương 442: (a) Yêu Lân ra khỏi vỏ




Muốn chân chính tổn thương được Jackson, nhất định phải làm ra đột kích bất ngờ. Tuy rằng lực lượng của Yêu Lân cường đại, nhưng nếu như không cách nào đánh trúng được đối phương, cho dù uy lực có cường đại cũng như không. Tuy rằng không biết Jackson có thể ngăn cản được công kích của Yêu Lân hay không, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy được nếu ở thời cơ thỏa đáng xuất ra Yêu Lân, đột ngột chém vào đầu Jackson, hẳn hiện tại chính là phương pháp có cơ hội thành công cao nhất.

- Lên đi!

Minh Diệu từ phía sau trộm đem một trương phù chú nhét vào tay của Mị, Mị liền hiểu được, trong nháy mắt hóa thành một bóng đen, tiềm nhập vào trong ảnh tử, biến mất không thấy gì nữa.

- Vị nam, tị, ngọ, vị, mậu cử hợp hóa hỏa, tật!

Minh Diệu lại lấy ra ba trương phù chú trong túi, lần này hắn cũng không vội vã đem phù chú đánh ra, mà cầm trong tay trong miệng lẩm bẩm.

Mặc dù câu thần chú của Ly Hỏa Chú vừa mặc niệm trong lòng liền sinh ra tác dụng, nhưng uy lực cũng không quá lớn. Lần này Minh Diệu bỏ qua phương thức công kích nhanh, lựa chọn lực lượng càng thêm cường đại. Hắn chỉ nghĩ khi đối mặt với công kích có uy lực thật lớn trong phạm vi rộng Jackson sẽ dùng phương thức thế nào để đối phó, như vậy cũng có được trợ giúp khi hắn muốn sử dụng Yêu Lân trong lòng hắn sẽ càng thêm hiểu rõ.

Phù chú trong tay Minh Diệu thiêu đốt lên, biến thành một quả cầu lửa, theo quang mang trên người Minh Diệu dần dần sáng rực, quả cầu lửa cũng càng lúc càng lớn. Ngọn lửa màu trắng thiêu đốt lên kịch liệt, nhưng không hề tản mát ra độ nóng, nhưng lại có cỗ lực lượng khiến linh hồn của người ta trở nên nóng rực.

- Đi thôi!

Ly Hỏa trước mặt càng lúc càng lớn, dần dần biến thành một quả cầu lửa khổng lồ lớn như một thân người. Minh Diệu dùng bàn tay đẩy ra, quả cầu lửa màu trắng hướng Jackson bắn qua.

Tựa hồ là khuyết thiếu kinh nghiệm về phương diện này, Jackson có vẻ không biết làm sao ứng phó. Đối với quả cầu lửa như thế, hắn hoàn toàn có thể dựa vào loại bộ pháp quỷ dị kia né tránh dễ dàng, nhưng nếu như hắn tránh né, như vậy quả cầu lửa khổng lồ kia sẽ lập tức bay thẳng tới chỗ Gabi cùng đài điều khiển, đây là kết quả mà hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy.

Tốc độ của quả cầu lửa bắn tới thật nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Jackson, thấy không thể né tránh, hắn liền giơ hai tay đón lấy quả cầu lửa kia.

Lực đánh thật lớn đẩy hắn bay ngược về phía sau, bàn tay trực tiếp tiếp xúc với Ly Hỏa lập tức bốc lên khói nhẹ, tựa hồ không chịu nổi gánh nặng áp xuống.

Một chân Jackson chống lên ống dẫn, rốt cục đã dừng lại lực thối lui ra sau. Vẻ mỉm cười trên mặt hắn cũng đã biến mất không còn nhìn thấy, thay vào là bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

- Mị!

Minh Diệu vừa phát ra Ly Hỏa, hai chân liền mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, một lần phát Ly Hỏa này ước chừng đã rút đi chín thành linh lực trong người hắn. Hiện tại chuyện hắn có thể làm chính là nhanh chóng bổ sung lại linh lực, chuyện còn lại phải nhờ vào Mị để hoàn thành!

Chẳng khác gì quỷ quái không chút hình bóng, Mị bỗng dưng hiện thân ngay dưới cái bóng của ống dẫn, tuy rằng Ly Hỏa không có bao nhiêu nhiệt độ, nhưng cách gần như vậy Mị vẫn cảm thấy trong người mình nóng hừng hực. Hơn nữa nàng cũng không nắm chắc một kích giết được Jackson, cho nên nàng quyết định cấp thêm cơ hội tốt cho Minh Diệu.

Hiện tại ưu thế lớn nhất không phải là đôi tay có thể xuyên thấu qua thân thể của Jackson, mà là loại bộ pháp quỷ dị không thể nắm bắt cùng phương thức đột ngột xuất hiện sau lưng Minh Diệu hoặc là Mị của hắn, đó mới là tuyệt chiêu trí mạng.

Cho nên hiện tại chuyện mà Mị phải làm chính là phế bỏ chân còn lại của Jackson. Ngón tay trắng muốt mảnh khảnh đâm thẳng vào nhượng đầu gối của hắn, nơi này là địa phương yếu ớt nhất trên chân người, động mạch cùng dây thần kinh mềm mại ẩn bên trong, chỉ cần nhẹ nhàng cắt đứt thì có thể lập tức chặt đứt sự liên hệ giữa đại não cùng chân người. Huống chi với móng tay sắc bén của Mị, không chỉ là rạch ra mà thôi, đại khái bởi vì Jackson đã thương tổn nàng tới hai lần, khi ngón tay Mị cắm vào nhượng chân của Jackson, liền dùng sức quấy loạn bên trong chân hắn.

Máu từ miệng vết thương phun trào ra, đồng thời lộ ra gân trắng nơi đó, làm xong hết thảy chuyện này, Mị lại nhanh chóng lẻn vào trong ảnh tử, thoát khỏi địa phương kia. Dù sao cảm giác nóng bỏng muốn thiêu cháy linh hồn không phải là ai cũng có thể chịu đựng được.

Một chân chống đỡ thân thể đột nhiên mềm nhũn, thân thể Jackson liền mất đi cân bằng. Bởi vì lực đánh của quả cầu Ly Hỏa quá lớn, hắn vừa mất đi một chân chống đỡ lập tức bị quả cầu lửa đánh văng ngược về phía sau.

- Thành công!

Mị từ sau ảnh tử của Minh Diệu chui ra, cắn răng oán hận nói:

- Cái chân kia của hắn tuyệt đối bị phế đi!

- Thế nào, không có bị thương chứ?

Minh Diệu lấy ra viên đan dược mà Dịch Tiên Sinh cho hắn trước đó ném vào trong miệng. Vừa rồi phát ra Ly Hỏa làm linh lực của hắn tiêu hao thật sự là quá lớn. Chỉ dựa vào bánh bích quy muốn khôi phục linh lực thì quá chậm, Minh Diệu cũng hiểu được chỉ với một quả cầu Ly Hỏa cũng không thể triệt để giải quyết được người kia. Jackson chỉ dùng một tay mà có thể đánh bay được mấy lần hắn phát ra Ly Hỏa trước đó, tuy rằng những lần đó uy lực của Ly Hỏa còn kém hơn lần này, nhưng vẫn có thể nhìn ra được loại Ly Hỏa có thể làm tổn thương linh hồn cũng không làm cho Jackson để ý tới. Người có thể miễn dịch với Ly Hỏa chỉ có hai loại, một loại là người vốn không có linh hồn, giống như hai thiên sứ mà Minh Diệu gặp phải trước đó. Nhưng Jackson lại có được ý thức tự chủ cùng năng lực tự hỏi rất rõ ràng, cho nên hắn tuyệt đối là người có linh hồn. Như vậy hắn thuộc vào loại người thứ hai, chính là linh hồn của Jackson quá mức cường đại, có được một linh hồn cường đại tới mức ngay cả Ly Hỏa cũng có thể đối kháng. Cho nên Minh Diệu đem toàn bộ tiền đặt cược đều đặt lên trên Yêu Lân, hiện tại hắn cần dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục linh lực trong cơ thể mới là chuyện chính yếu.

Đan dược vào miệng, hương vị tuyệt đối chát đắng, vô cùng khó nuốt, ngũ quan trên mặt Minh Diệu cơ hồ vặn vẹo vào nhau. Hắn bắt đầu càng lúc càng hoài nghi đây không phải là đan dược khôi phục linh lực gì, mà là đất dơ chà xát xuống từ trên người Dịch Tiên Sinh, còn có thể trộn lẫn thứ gì dơ bẩn trên thân thể hắn.

Nhưng loại hoài nghi này rất nhanh đã loại bỏ. Tuy rằng hương vị rất khó nuốt, nhưng hiệu quả lại tác dụng ngay lập tức. Minh Diệu có thể dễ dàng cảm giác được linh lực trong cơ thể lập tức khôi phục trong nháy mắt, hơn nữa còn có loại cảm giác như sắp tràn ra ngoài. Hắn biết đây là do đan dược quá mạnh mẽ, hơn nữa linh lực của chính bản thân hắn có được lúc toàn thịnh còn không bằng hiệu quả của viên đan dược kia tạo ra. Thật sự đúng là thứ tốt, tuy rằng khó nuốt một chút, trong lòng Minh Diệu nhịn không được phải khen ngợi một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.