U Minh Trinh Thám

Chương 420: (a) Cửa thang máy




- Có kế hoạch gì không?

Ảnh tử màu đen từ trong lòng Minh Diệu chui ra, dần dần biến thành bộ dạng nữ tử. Mị đối với việc động não thật không chút lành nghề, theo nàng xem ra, loại chuyện này cứ giao cho người khác đi làm, chính mình chỉ cần phụ trách chiếu theo kế hoạch đi thực hiện thì vẫn tốt hơn.

- Bên trên có một ống thông gió!

Minh Diệu chỉ chỉ lên trần nhà nói:

- Ở bên trong không có đèn, cô có thể biến thành trạng thái ảnh tử mà tùy ý di động. Mỗi một tầng thí nghiệm đều có rất nhiều tổ thực nghiệm, mà mỗi một tổ sẽ có tổ trưởng có tấm thẻ để đi thông xuống tầng kế tiếp. Chuyện cô phải làm chính là tìm được người như vậy, sau đó nghĩ biện pháp trộm lấy tấm thẻ của hắn!

- Phải trộm đồ vật nữa à?

Mị bĩu môi:

- Có thể giết người không?

- Tận lực đừng giết người!

Minh Diệu lắc đầu nói:

- Nếu giết người sẽ rất dễ dàng bị bảo an phát hiện. Tầng này khác với tầng một bên trên, máy giám thị của tầng này không nhiều lắm nhưng lại có rất nhiều bảo an.

- Đám bảo an như vậy cứ trực tiếp xử lý sẽ tốt hơn.

Mị quyệt mồm bất mãn nói.

- Vừa phải tìm người còn phải trộm đồ vật, quá phiền toái!

- Không nên xem thường những bảo an kia!

Vẻ mặt Minh Diệu thật nghiêm túc:

- Có thể làm bảo an trong này tất cả đều là linh năng giả. Có lẽ lực lượng cá nhân của bọn hắn không bằng cô, nhưng nếu như bị bọn hắn đồng loạt liên thủ công kích, đem sự tình biến thành tập thể náo loạn sẽ vô cùng phiền toái!

- Có phiền toái gì chứ!

Mị đưa một ngón tay phe phẩy trước mặt Minh Diệu:

- Chỉ cần trạc tới như vậy, rất đơn giản thủ tiêu được toàn bộ thôi…

- Ít nói nhảm, chiếu theo lời tôi nói mà đi làm đi!

Minh Diệu thừa dịp Mị không chút ý, dùng sức vỗ lên mông của nàng:

- Đi nhanh về nhanh, tôi ở chỗ này chờ cô!

Bờ mông tròn đột nhiên bị tập kích, Mị nhỏ giọng kêu lên một tiếng sợ hãi, đỏ mặt dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Minh Diệu. Minh Diệu trừng mắt nhìn nàng, hướng Mị giơ tay lên, Mị vội vã biến thành một đoàn ảnh tử màu đen chui vào ống thông gió.

- Tính tình hai chị em đều như nhau!

Minh Diệu thấy Mị chui vào ống thông gió, cười lắc lắc đầu.

Bên trong ống thông gió có một cỗ mùi vị thật kỳ quái, nếu đem ra so sánh Mị vẫn cảm thấy loại hương vị trên người Minh Diệu dễ ngửi hơn một chút. Một đoàn ảnh tử đen như mực xuyên toa thật nhanh bên trong ống thông gió, tìm kiếm đối tượng để ra tay.

- Tôi đã về rồi!

Mười mấy phút sau một đoàn bóng đen từ trên trần nhà nhảy xuống dưới, Mị lắc lắc tấm thẻ trong tay dương dương tự đắc nói.

- Nhanh như vậy?

Minh Diệu chứng kiến Mị nhanh như vậy đã mang theo tấm thẻ trở lại, có chút kinh ngạc:

- Không có gì ngăn trở sao?

- Chính là chiếu theo lời anh nói tìm tổ trưởng một tổ thực nghiệm, thừa dịp hắn đi lạc một mình thì lấy ra từ người hắn!

Mị cười hì hì nói;

- Thế nào, tôi rất hữu dụng đi, còn nhanh hơn so với anh!

- Ân, không tệ.

Minh Diệu tiếp nhận tấm thẻ trong tay Mị, chứng kiến chữ số 3 La Mã, gật đầu cười:

- Tên kia không phát hiện mình bị mất tấm thẻ sao?

- Vậy thì anh không cần lo lắng, tôi đã trực tiếp thủ tiêu hắn!

Mị lắc lắc ngón trỏ trước mặt Minh Diệu:

- Người chết chắc chắn sẽ không thể chạy đi báo cáo bị mất giấy tờ!

- Cô giết hắn?

Chân mày Minh Diệu cau lại, có thể thật thoải mái nói ra những lời như thế, Minh Diệu thật sự không thể tưởng tượng Mị rốt cục đã trôi qua cuộc sống như thế nào.

- Tôi không phải đã nói cô đừng nên giết người sao?

- Không cần lo lắng như vậy!

Vẻ mặt Mị thật thoải mái đáp:

- Không có vết máu, tôi đã giấu mất thi thể, ở trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không có người nào phát hiện!

- Tôi không phải ý tứ này.

Minh Diệu cau mày nói:

- Cô lại có thể thật nhẹ nhàng nói ra câu giết người như vậy…

Minh Diệu nhìn thấy biểu tình mê hoặc của Mị, đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào trong bụng. Đích xác hắn không có lý do gì đi chỉ trích hành động của Mị cả. Đối với Mị mà nói, nàng giết chết chỉ bất quá là một chủng tộc khác với chủng tộc của chính nàng mà thôi. Cũng giống như nhân loại cũng thật nhẹ nhàng có thể giết chết động vật khác, loại chuyện giết người này đối với Yêu tộc mà nói bất quá chỉ là một chuyện rất bình thường.

- Không có việc gì!

Minh Diệu có chút bất đắc dĩ lắc đầu:

- Cửa thang máy đi xuống tầng dưới tìm được rồi sao?

- Tìm được rồi!

Mị gật đầu:

- Ngay vị trí khu trung tâm, chúng ta có thể theo ống thông gió đi ra ngoài, đi tới một khu thực nghiệm tràng lớn, từ đó đi ra cửa thang máy. Tôi vừa mới xem qua, thực nghiệm tràng không có ai, thật an toàn!

- Ân, tôi cũng thấy qua thực nghiệm tràng đó.

Minh Diệu gật đầu hiểu lời của Mị, vừa rồi hắn cũng có chứng kiến thực nghiệm tràng tiến hành cải tạo gien cho đám đại hán kia. Khi Minh Diệu lấy được hai xâu chuỗi quay trở lại, thực nghiệm tràng cũng đã không còn ai, ra vẻ việc thực nghiệm hôm nay cũng đã làm xong toàn bộ, cho nên không còn ai ở đó. Dù sao loại vật phẩm đem thực nghiệm lại là nhân loại còn sống, không phải là đồ vật được sản xuất dây chuyền đại lượng, dù tất cả đều là người clone (người nhân bản), cũng không thể ở trong thời gian ngắn lại tiếp tục sản xuất ra thêm một nhóm.

- Chúng ta đi thôi!

Minh Diệu thở dài một hơi, chui vào ống thông gió.

Vẫn là ống thông gió hẹp hòi kia, Minh Diệu có chút gian nan bò tới bên trong. Mà Mị có thể hóa thành một đoàn ảnh tử đương nhiên không gặp phải khó khăn này, nàng có thể không ngừng xuyên qua không chút ảnh hưởng, ngẫu nhiên còn có thể chạy tới bên tai Minh Diệu thổi hơi hoặc cười nhạo hắn vài tiếng, làm Minh Diệu hận đến nghiến răng ngứa ngáy.

- Còn dám đắc ý vênh váo!

Minh Diệu oán hận thầm nghĩ trong lòng:

- Cô không phải ưa thích trạc người sao? Một ngày nào đó tôi cho cô biết mùi vị bị người trạc!

Đẩy ra lưới chắn thông gió, Minh Diệu chui vào trong thực nghiệm tràng thật lớn. Bởi vì thực nghiệm cũng đã chấm dứt, cho nên cả căn phòng hoàn toàn yên lặng, không có chút thanh âm nào.

- Rất an tĩnh, thật giống như một quỷ vực!

Mị nhỏ giọng than thở.

- Thật là một địa phương vô cùng chán ghét, mặc dù nói không ra lời là vì cái gì, nhưng tôi vẫn luôn cảm giác ở chỗ này thật sự vô cùng khó chịu!

Minh Diệu không nói gì. Bởi vì hắn biết nơi này đích xác cũng là một tòa quỷ vực, bởi vì có vô số người bởi vì bị thực nghiệm thất bại mà chết oan tại nơi này. Minh Diệu không biết những người bị thực nghiệm chết oan kia còn có linh hồn hay không, nếu như có nơi này cũng có thể chính là nơi oán khí xung thiên.

- Chúng ta đi thôi!

Minh Diệu nhìn Mị nói:

- Cửa thang máy hẳn cách nơi này không xa đi?

- Ân, rất gần, chỉ cần quẹo qua ngã rẽ là tới!

Mị gật đầu:

- Bất quá có một chút phiền toái nhỏ!

- Phiền toái nhỏ thế nào?

Minh Diệu hỏi.

- Ngay cửa thang máy có một bảo an!

Mị trả lời:

- Nhìn qua rất yếu, hẳn có thể đơn giản xử lý hắn. Nhưng bởi vì nơi đó là hành lang không có chỗ cho tôi che giấu ảnh tử, cho nên tôi không cách nào tiếp cận sau lưng hắn mà không bị hắn phát hiện. Nếu bị hắn phát hiện sẽ rất nhanh đưa tới những bảo an khác, như vậy chúng ta cũng không thể tiếp tục che giấu hành tung được nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.