U Minh Trinh Thám

Chương 409: (a) Lẻn vào phòng thí nghiệm




- Nhẫn nại thêm chút nữa đi.

Minh Diệu nhẹ nhàng vỗ lên vai Mị:

- Nếu trong phòng thí nghiệm có nhiều linh năng giả đang tuần tra, như vậy bên trong phòng thực nghiệm nhất định có trang bị có thể chống cự tình trạng quấy nhiễu linh lực thế này. Để đợi vào bên trong phòng thí nghiệm chúng ta đi lấy một bộ đeo lên người!

Minh Diệu nhẹ nhàng siết nắm tay:

- Loại cảm giác này đích xác thật quá khó chịu, thật đáng chán ghét!

Mị khẽ gật đầu nhưng không lên tiếng. Thang máy càng lúc càng hạ thấp xuống, cảm giác áp lực như trên người bị một tảng đá thật lớn đè ép càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Nàng rất sợ chỉ cần mình mở miệng sẽ rên rỉ thành tiếng. Nàng không muốn ở trước mặt người khác lộ ra một mặt yếu ớt nhất của chính mình.

- Nhưng nói tới hai người các cô thật sự đúng là chị em ruột, ngay tính tình đều rất giống nhau.

Minh Diệu cười lắc đầu.

- Tuy rằng bình thường Tiểu Manh có vẻ vô tư hời hợt, nhưng tính tình cũng rất quật cường. Nàng tuyệt đối sẽ không để lộ ra một mặt yếu ớt của mình ở trước mặt người khác, cho dù gặp phải chuyện thương tâm nàng cũng không lộ ra ngoài, mà ở bên trong phòng mình trùm mền trộm khóc, ngay cả ở trước mặt tôi cũng không ngoại lệ!

Nhớ tới cô em gái từng gặp qua vài lần, khóe môi Mị cũng hơi nhếch lên. Ở trong thế giới của Mị, chỉ có thân nhân mới có thể hoàn toàn đáng tín nhiệm. Trước kia trong thế giới của nàng, người đáng tín nhiệm chỉ có ông ngoại cùng phụ thân của nàng. Nhưng ông ngoại nàng lại quá bận rộn, mà quan hệ giữa nàng cùng phụ thân lại không được hòa thuận êm ấm. Hơn nữa cả hai người đều là trưởng bối, có một số việc căn bản không thể nói cùng bọn họ. Có được một người có tuổi tác tương đương để tâm sư từng là ước mơ của Mị. Sau khi biết được mình có một cô em gái, nếu không phải Diệp Trọng mãi ngăn cản chỉ sợ Mị đã sớm chạy tới gặp mặt Diệp Tiểu Manh từ lâu.

- Hoan nghênh ngài lại quang lâm, Kent tiên sinh!

Thang máy rốt cục ngừng lại, cánh cửa trước mặt tự động mở ra hai bên, thanh âm điện tử duyên dáng vang lên ngay trên chiếc loa nằm trên đỉnh đầu hai người.

- Xem ra đã đến trạm.

Minh Diệu tránh sau cánh cửa thang máy tự động, chậm rãi thăm dò bên ngoài. Hành lang bằng thép vô cùng sáng ngời, ánh đèn trên trần đem cả hành lang chiếu sáng rực như ban ngày, dưới tình huống như vậy cho dù yêu lực của Mị không bị quấy nhiễu, chỉ sợ cũng không thể đem thân hình mình ẩn giấu đi. Bởi vì nơi này không có chút âm ảnh cho nàng ẩn thân. Mặt sau cửa điện tử có hai máy giám thị đối diện với cửa thang máy, ở loại địa phương này nếu trang bị máy giám thị, linh lực lại bị quấy nhiễu, Minh Diệu cùng Mị vốn không nghĩ ra được còn có cách nào để né tránh hai máy giám thị kia, xem ra muốn nghênh ngang từ cửa lớn đi vào phòng thí nghiệm là chuyện không thể nào thực hiện được.

- Đường này không thông rồi!

Minh Diệu ấn nút đóng lại cửa thang máy, ngăn chặn máy giám thị. Hắn vươn tay kéo thân thể đang run rẩy của Mị đứng bên cạnh.

- Đi thôi, chúng ta cần phải tìm con đường đi vào lần nữa!

- Vừa rồi khi đi vào thang máy hạ xuống, tôi đã từng thấy có một lối thoát khí, nơi đó hẳn là có thể đi vào.

Hơi thở của Mị có chút dồn dập.

- Ân, địa phương kia tôi cũng nhìn thấy!

Minh Diệu gật đầu, có chút lo lắng nhìn qua Mị:

- Nhưng cô có thể chịu đựng được không?

- Yên tâm, tôi không đến nỗi yếu ớt như vậy.

Mị miễn cưỡng cười cười, nhưng mồ hôi trên mặt nàng cũng chứng tỏ hiện tại nàng không chút thoải mái như lời nàng đã nói.

- Chẳng qua cần phải nghỉ ngơi một chút!

- Loại trang bị này quấy nhiễu cũng không ảnh hưởng tôi quá lớn, chưa đạt tới nông nỗi không thể đi lại. Nhưng nhìn qua dường như ảnh hưởng thật lớn đối với cô.

Minh Diệu suy nghĩ một lát nói:

- Dù cho cô nghỉ ngơi thời gian dài cũng vô dụng, đây không phải do cô bị tiêu hao quá lớn, mà là bởi nguyên nhân yêu lực trong cơ thể cô bị quấy nhiễu. Dù tôi cho cô nghỉ ngơi một ngày một đêm cũng sẽ không có gì biến hóa tốt hơn!

- Anh đang coi thường tôi sao?

Mị tức giận nói, nàng bước ra phía trước một bước, muốn chứng minh mình hoàn toàn sẽ không liên lụy tới Minh Diệu. Nhưng một bước của nàng có chút vội vàng, yêu lực trong cơ thể vốn đang bị quấy nhiễu còn chưa thể điều chỉnh lại, dưới chân chợt mềm nhũn, không khỏi ngã về phía trước.

Minh Diệu bước lên một bước đỡ lấy thân thể của Mị, thân thể Mị rất nhẹ, Minh Diệu vốn không hề cảm giác được có chút sức nặng nào. Tiểu Manh cùng Mị đều là những nhi đồng có số phận long đong, trong đầu Minh Diệu hiện lên ý nghĩ này. Người làm phụ thân như Diệp Trọng, xem ra không chỉ là thiếu trách nhiệm với Diệp Tiểu Manh mà thôi.

- Không cần anh đỡ, tôi có thể đứng được.

Mị dùng sức đẩy tay Minh Diệu:

- Anh đang khinh thường tôi sao?

- Đã đến mức độ này, đừng có mà bướng bỉnh!

Minh Diệu bất đắc dĩ nói, trực tiếp xoay người đem Mị cõng trên lưng. Cũng không biết là do cố ý hay vô tình, khi Minh Diệu cõng Mị lên lưng lại nhẹ tay đụng vào bờ mông tràn ngập co dãn.

- Anh…

Không biết là do hành động Minh Diệu đem mình cõng trên lưng hay là vừa rồi bị Minh Diệu sờ vào mông mình, gương mặt Mị chợt đỏ bừng, còn đỏ tới tận dưới cổ.

- Ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ không phải thời gian cậy mạnh!

Minh Diệu không quay đầu lại, nhưng dùng sức vỗ vào mông của Mị. Lần này tuyệt đối là cố ý, hơn nữa còn đánh thật có sức, phát ra một tiếng “ba” vang khẽ.

- A, anh…

Mị thật không ngờ Minh Diệu lại dám trắng trợn đánh vào mông của mình. Bị một người khác giới đụng tới bộ vị riêng tư như thế, lần đầu tiên Mị mới có cảm giác. Dù là ông ngoại cùng phụ thân của nàng cũng chưa từng đánh mông nàng bao giờ, Mị có cảm giác không biết nên làm gì, đầu óc trống rỗng.

- Đừng có ồn ào, ôm chặt tôi đi!

Minh Diệu nâng thân thể Mị lên trên một chút, tận lực làm cho tư thế của nàng không làm ảnh hưởng tới hành động của chính mình.

- Ở trong rừng cây cô đã cõng tôi một lần, lần này xem như hòa nhau!

Ở góc thông đạo thang máy có một cầu thang vịn thật dài, cầu thang này được thiết kế đi thẳng lên đường thông gió trong thông đạo, hẳn là dùng để thuận tiện bảo trì sửa chữa máy móc. Minh Diệu cõng Mị chậm rãi bò lên trên.

Thân hình của Mị cực nhẹ, Minh Diệu cõng nàng trên lưng căn bản không hề có chút cảm giác nặng nề. Tay của Mị ôm chặt cổ Minh Diệu, mà hai chân cũng kẹp chặt hông hắn, động tác của Minh Diệu cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào. Nhưng Mị ngồi trên lưng Minh Diệu cũng không lên tiếng, lại vùi đầu lên bả vai hắn, ngẫu nhiên thở ra nhiệt khí vào gáy hắn khiến cho hắn có chút nhột nhạt.

Nắm được lưới chắn miệng thông gió Minh Diệu có chút dùng lực, liền túm lưới chắn kéo xuống. Miệng thông gió thật quá nhỏ, nhiều nhất chỉ đủ cho một người trưởng thành nằm úp sấp bò lên.

- Cô tiến vào trước đi.

Minh Diệu hơi cúi đầu xuống nói với Mị.

- Tôi sẽ đi theo sau cô!

- Nha!

Mị dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu trả lời một tiếng, từ trên lưng Minh Diệu bò vào trong đường thông gió.

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.