U Minh Trinh Thám

Chương 371: Cạm bẫy




- Nói như vậy hiệp hội muốn chăn nuôi thủy hầu cũng là vì muốn lợi dụng một vài bộ phận của thủy hầu đến chế tạo một ít linh khí.

A Trạch nói tiếp:

- Chỉ bất quá bọn họ không có kinh nghiệm chăn nuôi, cho nên mời Bối Lạp đến trợ giúp chỉ đạo bọn hắn, nhưng họ không ngờ Bối Lạp lại lợi dụng loại quỷ quái này đi giết người!

- Nguyên lai Bối Lạp cũng không phải người thường!

Từ Mẫn gật đầu nói:

- Ngang hông của cô ta mọc dài ra một thứ nhìn như chiếc váy, khi bơi lội bao bọc quanh đôi chân, nhìn qua thật giống như mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích!

- Nói như vậy Bối Lạp cũng không phải nhân loại.

A Trạch tiếp lời:

- Đại khái cũng là yêu tộc có IQ cao đi!

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Diệp Tiểu Manh cau mày nói:

- Mục đích chúng ta tới nơi này là vì ngăn cản Bối Lạp tiếp tục giết người. Nhưng vừa rồi nam nhân kia nói chuyện với Bối Lạp chúng ta cũng đã nghe được, Bối Lạp đã sắp rời đi, cho nên sẽ không khả năng tiếp tục hại người thêm nữa. Hơn nữa con thủy hầu tử kia cũng có tác dụng đặc biệt, cho nên mới được chăn nuôi. Không thể bắt lại Bối Lạp, lại không thể tiêu diệt con thủy hầu tử kia, lần này chẳng phải chúng ta đến đây vô ích hay sao?

- Ít nhất chúng ta đã biết chân tướng sự tình!

A Trạch nói:

- Nhưng tôi có chút để ý tới lời nói cuối cùng của Bối Lạp đối với nam nhân kia!

- Cô muốn nói chuyện người chết thứ tư sao?

Diệp Tiểu Manh hỏi:

- Đại khái là do Bối Lạp không muốn thừa nhận đi!

- Không, không có khả năng.

Từ Mẫn lắc đầu nói:

- Nếu Bối Lạp đã dám thừa nhận ba nạn nhân đầu tiên là do cô ta giết, mà hiệp hội cũng không có truy cứu trách nhiệm của cô ta, mà chỉ yêu cầu Bối Lạp mau chóng rời đi, vậy thì cô ta cũng không có lý do gì tiếp tục nói dối không thừa nhận chuyện mình giết nạn nhân thứ tư, chuyện này nhất định phải còn ẩn tình nào khác.

- Bất kể như thế nào, chúng ta hãy rời khỏi đây trước rồi nói sau.

A Trạch lại nói:

- Chúng ta cũng không cần lưu lại ở đây quá lâu, cẩn thận bị phát hiện!

Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, tuy rằng ba người cũng không làm gì, nhưng mục đích lần này đã đạt tới. Về chuyện cái chết của nạn nhân thứ tư thì đợi khi ra ngoài thì hãy tiếp tục nghiên cứu. Dọc theo thông đạo thấp bé, ba người cùng đi ra cửa thông đạo ngoài bờ biển.

- Lối ra đã bị đóng lại mất rồi!

A Trạch vừa rẽ tới lối ra, lại phát hiện cửa thông đạo không biết đã bị đóng lại từ lúc nào.

- Như thế nào lại vậy!

Vì thông đạo hẹp hòi nên chỉ đủ một người đi tới, Từ Mẫn đi cuối cùng nên không nhìn thấy được tình huống phía trước.

- Khi chúng ta tiến vào không phải vẫn còn mở ra đó sao?

- Đại khái cửa ra vào được thiết kế cứ mở ra một thời gian thì sẽ tự động đóng cửa lại đi!

A Trạch đưa tay sờ sờ cửa đá, cũng không tìm được cơ quan điều khiển nào.

- Xem ra từ nơi này sẽ mở không được, cơ quan khống chế cửa mở hẳn phải nằm ở một gian phòng nào đó dưới tầng hầm quán bar!

- Nếu nơi này không ra được vậy chúng ta phải đi tìm con đường khác thôi.

Từ Mẫn nói:

- Ba thông đạo vừa rời hẳn có một thông tới phòng Bối Lạp, còn lại hai thông đạo có lẽ đi tới địa phương khác đi!

- Chỉ đành như vậy!

A Trạch gật đầu:

- Quay lại thôi!

- Chúng ta đi về phía trái, nhìn xem có thể thông được tới đâu.

Diệp Tiểu Manh đề nghị nói:

- Lối rẽ thứ nhất chúng ta nghe a Trạch rẽ phải, lần này đi qua bên trái đi thôi!

- Cũng được!

Từ Mẫn gật đầu, nàng đi phía trước tiên, hướng thông đạo bên trái đi tới.

Diệp Tiểu Manh khom người đi theo phía sau Từ Mẫn, tiến vào bên trong thông đạo thấp bé. Không gian có chút phong bế cũng không làm cho nàng có cảm giác buồn bực, ở trong lòng nàng ngược lại dâng lên cảm giác hưng phấn mơ hồ. Thật giống như nàng đang đi thám hiểm ở một địa phương nào đó, phía trước không biết sẽ có chuyện bất ngờ gì đang chờ nàng.

Đi chưa được bao lâu, liền thấy được có một cánh cửa trên đỉnh đầu. Từ Mẫn nghiêng tai nghe ngóng, bên ngoài không có chút thanh âm. Nàng nhẹ nhàng nhấc nắp hầm trên đỉnh đầu, đề phòng nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài không có ai, nơi này tựa hồ là hầm ngầm phòng máy trong quán bar, có thể nghe được thanh âm tiếng máy móc vang lên. Từ Mẫn xác định bên trên không có người nào, vì vậy vẫy vẫy tay với a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh ở phía sau, lại chui ra ngoài.

- Thắt lưng đau quá!

Chui ra khỏi thông đạo thấp bé, Từ Mẫn đứng thẳng người dùng tay đấm đấm vùng eo có chút đau nhức. Vẫn luôn luôn duy trì tư thế đi khom người thời gian lâu làm cho nàng cảm giác có chút đau thắt lưng.

- Nơi này là?

A Trạch ngẩng đầu, cẩn thận quan sát căn phòng này. Căn phòng cũng không lớn, nhưng lại có có mấy cỗ máy lớn đang không ngừng kêu vang, cả căn phòng cũng phong bế, ra vẻ căn phòng này cũng không có lối ra.

- Máy móc này hình như để cung cấp dưỡng khí cho thứ gì đó.

Diệp Tiểu Manh nhìn những cỗ máy lớn nói:

- Đại khái là dùng để nuôi dưỡng con thủy hầu tử kia đi!

- Nhưng thật sự không sao tưởng được bên trong hầm ngầm quán bar lại có không gian lớn như vậy.

Từ Mẫn cảm thán nói.

- Quán bar bên trên bất quá chỉ là chiêu bài che mắt mà thôi.

A Trạch nói:

- Nơi này chỉ sợ là nơi được hiệp hội bí ẩn bố trí, chuyên môn dùng để chăn nuôi loài quỷ quái kia đi!

- Xem ra muốn từ nơi này đi ra ngoài cũng không được!

Diệp Tiểu Manh nhìn quanh bốn phía nói.

- Chúng ta phải quay trở lại thông đạo đi thôi!

Từ Mẫn thật buồn bực gật đầu, lần này tới đây chẳng thu hoạch được gì, chỉ lo chui tới chui lui trong mấy thông đạo kia. Từ Mẫn cảm giác mình quả thực giống như đã biến thành một con chuột chuyên chui ống cống vậy!

Ba người lại quay trở về thông đạo thấp bé kia, tiếp tục tìm kiếm con đường có thể đi ra ngoài. Khi đi về chỗ ngã ba, lần này ba người lại đi về phía thông đạo bên phải.

Thông đạo chậm rãi kéo dài xuống dưới, hơn nữa góc độ càng lúc càng lớn, đã đạt tới bốn mươi lăm độ. Xem ra cửa ra vào thông đạo này hẳn là càng sâu bên dưới mặt đất.

- Nơi này thật quá trơn trượt, nên cẩn thận một chút.

Từ Mẫn quay đầu lại nói với a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh.

- Cẩn thận không thôi trượt chân!

- Đã biết, em cũng không phải là con nít, ai nha!

Diệp Tiểu Manh còn chưa nói hết lời, dưới chân lại đột nhiên bị trượt. Lối đi vốn đã bị nghiêng thấp vô cùng, Diệp Tiểu Manh lại trực tiếp đặt mông ngồi bệch xuống đất, từ trên trượt xuống dưới. Mà Từ Mẫn đi trước mặt nàng cũng bị lực đẩy của nàng nên không cách nào đứng vững, cũng bị trượt luôn xuống dưới.

- Ba…

Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh đều bị trượt ra khỏi ống dẫn, rơi mạnh dưới mặt đất. Hoàn hảo nơi này cũng không cao, cho nên không đến nỗi té bị thương.

- Oa, nơi này thật lớn!

Xoa xoa bờ mông có chút nhói đau, Diệp Tiểu Manh nhìn căn phòng rộng lớn nơi này, cảm thán nói:

- Lại có thể ở dưới lòng đất đào ra được căn phòng rộng lớn như vậy, thật sự là khó tin. Chẳng lẽ đám người của thần quái hiệp hội đều là người giàu có sao?

__________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.