U Minh Trinh Thám

Chương 348: (a) Mẹ kế của nạn nhân




- Cục trưởng, ông tìm tôi?

Nhẹ nhàng gõ cửa phòng cục trưởng, Từ Mẫn lại nhìn thấy tên mập mạp đầy mặt tươi cười. Nói thật trong lòng Từ Mẫn luôn cảm thấy phản cảm đối với tên cục trưởng này. Có lẽ hắn là một trưởng cục cảnh sát đủ tư cách, nhưng tuyệt đối không phải là một viên cảnh sát đủ tư cách. Tuy rằng trên người hắn mặc cảnh sát chế phục đại biểu chính nghĩa, nhưng tên mập mạp này càng giống như một tên chính khách quyền mưu đầu cơ trục lợi. Hoặc là nói, hắn đủ tư cách làm một chính khách…

- Tiểu Từ, cô tới rồi sao, ngồi đi!

Trên khuôn mặt béo phì của cục trưởng luôn lộ vẻ mỉm cười, nhìn Từ Mẫn nói:

- Gần đây trong nhà vẫn tốt chứ?

- Đều tốt lắm, cảm ơn!

Từ Mẫn cũng không muốn dây dưa quanh co với gã mập này, thay vì đối diện với khuôn mặt tươi cười giả tạo, Từ Mẫn thà rằng quay về nhà nghe mẹ mình lải nhải. Ít nhất tuy mẹ nàng lải nhải những lời nàng không thích nghe, nhưng dù sao bà cũng chỉ nói lời thật lòng. Mà tên mập này…những tên chính khách chưa bao giờ biết nói chuyện thật lòng, bọn họ chỉ nói những lời có lợi cho bản thân mình mà thôi.

- Về vụ án hôm nay có mấy điểm đáng ngờ, tôi muốn báo cáo lại với ông một chút!

- A, vụ án hôm nay sao.

Cục trưởng khẽ cười nói:

- Tôi nghĩ vụ án hẳn là nên kết thúc chứ?

- Kết thúc vụ án?

Từ Mẫn sửng sốt:

- Kết thúc cái gì? Cuộc điều tra chỉ mới bắt đầu, còn có rất nhiều điểm còn chưa tra xét rõ ràng, như thế nào kết thúc đây?

- Đồ vật này là do một người đưa cho tôi, cô nhìn xem một chút.

Cục trưởng đem một phần văn kiện đưa cho Từ Mẫn.

- Nếu như không có vấn đề gì lớn, thì theo trong này đến kết thúc vụ án đi!

- Ngoài ý muốn?

Từ Mẫn mở ra văn kiện, ở bên trong ghi kết quả là nạn nhân chết ngoài ý muốn.

- Đúng rồi, chính là ngoài ý muốn.

Cục trưởng gật gật đầu:

- Người chết uống rượu quá nhiều tại quán bar, thần trí không thanh tỉnh, sau khi về nhà muốn đi tắm rồi đi ngủ. Kết quả sau khi tắm rửa xong lại bị men rượu làm choáng váng, trực tiếp ngã xuống sàn nhà nằm ngủ. Kết quả trong giấc ngủ bị nước làm chết đuối, tình hình chính là như thế.

- Tuy rằng người chết bị ngâm nước mà chết, nhưng trong phổi của hắn đều là nước biển.

Từ Mẫn nói:

- Điều này làm sao giải thích? Còn nữa, dấu tay màu đỏ trên mắt cá chân người chết, còn có dấu vết dính nước biển ở băng ghế phía sau xe, còn có…

- A, những vấn đề đó sao, không cần thiết giải thích.

Cục trưởng cắt đứt lời nói của Từ Mẫn, cười a a nói:

- Phần văn kiện này là những người đó đưa cho tôi, cho nên chúng ta cứ dựa theo văn kiện này mà làm việc sẽ tốt hơn. Vụ án này cứ kết thúc như vậy đi, cô có thể đem tinh lực đặt vào trên vụ án khác, đây không phải tốt lắm hay sao?

- Những người đó? Người nào?

Từ Mẫn sửng sốt:

- Chẳng lẽ…

- Ha ha, đúng vậy, chính là những người lần trước cô cũng đã gặp, người của Quốc An cục!

Cục trưởng cười nói:

- Cho nên…cô hẳn là minh bạch rồi chứ?

- Nhưng…

Từ Mẫn còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn phải ngậm miệng lại. Lại là những người mặc tây phục màu đen hay sao? Nghe Minh Diệu nói những người kia là thành viên của hiệp hội gì đó, đặc biệt phụ trách điều tra những loại vụ án thần quái.

- Tôi đã biết…còn có việc gì sao?

- Đã không có, ha ha…

Cục trưởng cười nói:

- Cô có thể đi làm việc của mình rồi.

Từ Mẫn gật gật đầu, nàng cầm lấy hồ sơ trên bàn rời khỏi văn phòng của cục trưởng.

Đem văn kiện ném mạnh lên bàn, Từ Mẫn thở hắt ra một hơi thật dài, giống như muốn đem toàn bộ buồn bực trong lòng đều thả ra ngoài. Trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác thật uất ức. Một người vừa chết rành rành, còn chết không được minh bạch, ba mươi hai tuổi, sự nghiệp thành công, không nói được nhân phẩm như thế nào nhưng từ trong hồ sơ của Tôn Kiệt mà xem, không hề có hành vi phạm tội nào, là một người kinh doanh thành thật. Vô luận người đàn ông này bình thường đã từng làm qua chuyện xấu gì hay chưa, nhưng dù sao tội của người ta cũng không tới mức đáng chết. Người đã chết rồi nhưng còn chết không được minh bạch, mà bản thân nàng là một cảnh sát lại không có năng lực làm gì, Từ Mẫn cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đè nén, vô cùng khó chịu.

- Đại tỷ, có việc…

Một đồng sự đẩy ra cửa phòng, trên mặt mang theo biểu tình xấu hổ nói:

- Có một người phụ nữ tự xưng là mẹ của người chết, muốn gặp cô…

- Mẹ của người chết?

Từ Mẫn sửng sốt:

- Bà ấy tìm tôi có chuyện gì không?

- Việc này…

Diễn cảm của đồng sự vô cùng kỳ quái, nói:

- Cô nên tự mình hỏi bà ấy đi…

Ở trong phòng khách, Từ Mẫn gặp được một người phụ nữ rất có sức sống. Nhìn qua nhiều nhất khoảng hơn năm mươi, không giống như một người phụ nữ có đứa con trai hơn ba mươi tuổi, nhưng đôi mắt rất có thần. Làm Từ Mẫn có ấn tượng sâu sắc nhất là đôi môi của người phụ nữ này rất mỏng. Từ Mẫn nhớ tới Minh Diệu từ nói qua một câu, những người có đôi môi quá mỏng bình thường tính tình đều vô cùng cay nghiệt…

- Chào bà, tôi chính là cảnh quan phụ trách vụ án của Tôn Kiệt!

Từ Mẫn nói:

- Có chuyện gì tôi có thể giúp cho bà không?

- Lại đi tìm một người phụ nữ đến phụ trách vụ án của con tôi, cảnh sát đều chết hết rồi sao?

Người phụ nữ kia trừng mắt liếc nhìn Từ Mẫn, lớn tiếng nói. Thanh âm rất mạnh khỏe, Từ Mẫn không nhịn được suy đoán trong lòng, người phụ nữ này nhất định thường xuyên cãi nhau với người khác, cho nên mới luyện ra được thanh âm hùng hồn đến như vậy.

- Bỏ đi, đàn bà thì đàn bà đi.

Người phụ nữ thấy Từ Mẫn không tiếp lời, mở miệng nói:

- Con của tôi không thể chết không rõ ràng như vậy, các người mau nhanh đem người đàn bà kia bắt lại cho tôi!

- Đàn bà? Đàn bà gì?

Từ Mẫn sửng sốt:

- Vị đại…tỷ này, chị có phải đã lầm rồi hay không, chuyện của con chị hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn…

- Ai là đại tỷ của cô, đừng có kéo gần quan hệ!

Người phụ nữ kia nhìn Từ Mẫn hét lớn, căn bản không giống như một người mẹ vừa mất đi con của mình, mà càng giống một người đàn bà chanh chua đang chuẩn bị tìm người cãi nhau một trận.

- Cảnh sát các người đều ăn phân mà lớn sao? Con của tôi rõ ràng bị người đàn bà kia hại chết, các người lại còn dám nói là chuyện ngoài ý muốn. Tôi biết rồi, các người nhất định đã thu tiền của người đàn bà kia, cho nên mới nói con tôi chết là ngoài ý muốn. Tôi nói cho các người biết, những tiểu xiếc này của các người không lừa được tôi đâu. Tôi phải đi tố cáo các người, tôi đi tố cáo các người bao che cho hung thủ, hợp nhau giấu diếm chân tướng. Tôi phải đến thị chính phủ cáo trạng, tôi phải đi trong tỉnh cáo trạng, nếu không tôi đến thẳng Bắc Kinh…

- Vị bác gái này, xin bà bình tĩnh một chút!

Từ Mẫn nhẫn nại nói:

- Chuyện này tôi nghĩ bà nhất định đã lầm, con của bà một mình quay về nhà, bởi vì uống quá nhiều rượu nên khi tắm lại đi ngủ, kết quả bị nước tràn trong phòng tắm làm chết chìm, tất cả chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.